Chuyện chế

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai mồ côi cha mẹ sống ở một ngôi làng nọ. Thuở bé, do gày gò ốm yếu, dân làng đặt tên cho chàng là Thạch Sùng. Nhưng do lúc lớn ăn nhằm thuốc tăng trưởng dành cho bò húc nên chàng bỗng vụt lớn, trở nên cường tráng hộ pháp. Dân làng âu yếm gọi chàng là Ạc Nôn Thạch Sanh.

Kể từ lúc lọt lòng, gia tài của Thạch Sanh chỉ vỏn vẹn gồm một cái rìu ghẻ sắp long cán và một cái khố rách bươm, mặc vào nhìn giống hệt mấy cái váy xẻ thời nay của các cô bé con. Chàng kiếm ăn bằng nghề chẻ củi. Cứ một bó củi, đổi lấy một nắm cơm với vừng. Bọn buôn lậu nhiều lần tìm đủ mọi cách thuê chàng chặt cây lấy gỗ phá rừng nhưng với bản tính ngay thẳng, chất phác, Thạch Sanh không một lần ưng thuận.

Thạch Sanh có một người bạn thân tên là Lý Thông. "Lý" là lý thú, "thông" là thông dâm. Đây là một gã gian xảo, lắm mưu nhiều mẹo, có sở thích đi chòng ghẹo các cô ả đã có chồng nhằm tìm những khoái lạc bẩn thỉu. Mẹ hắn là một Mama khét tiếng, từng bị liệt vào danh sách đen của đội phòng chống tệ nạn xã hội của làng. Thạch Sanh khù khờ coi hai con người này như những người thân thiết nhất trong gia đình.

Ở một ngôi miếu làng bên, có một con quái thú Rắn 3 đầu 6 đuôi rất ghê sợ. Vốn là một con giun sắp sửa giãy chết, do uống phải thuốc tăng trưởng mà Thạch Sanh xưa kia vô tình đổ xuống cống, Rắn ta vươn vai hoá thân thành một con quái vật gây bao nỗi khiếp sợ cho loài người. Nhà vua đã từng cử bao nhiêu phái đoàn quân sự, chi bao nhiêu tiền chế tạo xe bọc thép, máy bay tàng hình, tên lửa đạn đạo đến nhằm tiêu diệt quái thú nhưng vẫn không thành công. Cuối cùng, vua phải thương lượng với Rắn rằng: cứ mỗi năm một lần, một mạng người phải được cống cho Rắn thì Rắn mới thôi không hoành hành.

Năm ấy, đến lượt nhà Lý Thông phải cống nạp. Hắn và mẹ bàn kế lừa Thạch Sanh vào tròng để thế mạng. Tối đó, Lý Thông gọi Thạch Sanh đến nhậu. Bí mật pha thuốc tăng trưởng vào vò rượu, Lý Thông vừa chuốc rượu cho thằng em bịa ra rằng hôm nay đến phiên hắn phải đi trông miếu thần, mà mẹ già thì đang trúng gió nằm vật vạ ra đấy, không biết làm thế nào. Thạch Sanh uống rượu pha thuốc tăng trưởng, người nóng phừng phừng. Đầu chàng xịt khói, thân hình phình ra suýt đứt cả khố, tay chân nổi bắp cuồn cuộn, nhìn tổng thể giống hệt một con bò tót. Thạch Sanh lấy tay chùi mép, vác rìu lên, quát:

- Anh để em. Em đi canh cho anh. Thằng nào lìu tìu thích trộm miếu em chẻ nó thành củi mang về cho anh bắc nồi nấu cháo cho cụ.

Nói là làm, Thạch Sanh phóng vù ra miếu. Đến nơi, chưa kịp ngồi xuống nghỉ thì ở đâu gió mạnh cấp 12 tràn về, cây cối nghiêng ngả. Một bóng đen khổng lồ xuất hiện, lao vù về phía chàng trai trẻ. Rắn đã tới! Thạch Sanh giật mình sợ quá ném rìu bỏ chạy. Ai ngờ chàng ném mạnh quá, rìu long khỏi cán bay đến chặt đứt phăng cả đầu Rắn, rơi phịch xuống đất, lăn lông lốc như bóng Động Lực. Thạch Sanh trấn tĩnh lại, nhặt đầu Rắn lên, lắp lại rìu, rồi thiêu huỷ đống xác còn lại của Rắn. Từ trong đống tro tàn, hiện lên một bộ cung tên bằng vàng lấp lánh, bóng loáng, vẫn còn nguyên xi cả tem bảo hành. Thạch Sanh mang tất cả những thứ này về nhà Lý Thông.

Cả nhà Lý Thông nghe tiếng Thạch Sanh gọi cửa, thất thần sợ hãi vì tưởng rằng hồn ma của chàng hiện về báo oán. Hai mẹ con nhà họ Lý quỳ lạy rối rít, bà mẹ thì lắp bắp khấn và hứa nguyện sẽ đốt thật nhiều tiền vàng, xe hơi, nhà cửa cho Thạch Sanh, trong khi Lý Thông thì hoảng loạn cuống quít khai hết tất cả mọi chuyện đồi bại mà hắn đã làm trong quá khứ ra: nào là ăn ngủ, ve vãn với vợ ông này, rồi nghịch ngợm vào các trang web bậy bạ nọ kia. Thạch Sanh bấm bụng cười thầm, rồi trấn tĩnh hai mẹ con họ lại và bảo rẳng Rắn đã bị giết chết. Sau khi nghe xong, Lý Thông nảy ra một ý nữa để lừa Thạch Sanh, chiếm đoạt công trạng của chàng. Đoạn hắn bảo:

- Chết chú rồi. Đây là Rắn ngâm rượu của Liên hợp quốc đấy. Chú giết Rắn thế này là phạm tội phá hoại của công. Thôi mau mau trốn đi.

Thạch Sanh tin lời, liền trở lại vào rừng như xưa, nhằm trốn cái ông Liên hợp quốc nào đó mà Lý Thông nói đến. Về phần Lý Thông, hắn mang đầu Rắn đến trình nhà vua, nhận được rất nhiều khen thưởng và được phong chức quan.

1.Tây du ký thời @

Đoạn kết của tây du kí viết:

Sau khi trải qua 81 kiếp nạn, thầy trò đường tăng cũng đến được đất phật để thỉnh kinh. Anh em hồ hởi gặp như Lai.

- Như Lai : Các chú có mang theo USB ko đấy ?

- Đường Tăng: sặc..

- Như Lai: thế anh truyền kinh cho các chú bằng gì bây giờ?

- Ngộ Không nhanh trí : anh bắn bluetooth vào di động cho em. Ngộ Không lắc mạnh tay con di động anycall haptic hiện ngay bluetooth enable.

- Như Lai chơi không kém rút con netbook từ túi quần hiệu sony vaio P kích thước 16x9 ra, chỉ trong vài giây, việc truyền kinh đã xong và Như Lai bay đi.

- Đường Tăng lẩm bẩm:  " biết thế ở nhà search "

Truyện sưu tầm vừa mới nhận được qua tin nhắn yahoo

 che: ton ngo khong 

Hồi 1: Tôn Ngộ Không.

Lại nói Đường Tam Tạng phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát và Đường Thái Tông đến Thiên Trúc thỉnh bộ Đại Thừa Phật Pháp Tam Tạng chân kinh về Đại Đường phổ độ chúng sinh.

Từ ngày ra đi đến nay đã được một tháng, hiện trước mặt ông chính là Ngũ Hanh Sơn, một địa điểm du lịch nổi tiếng.

Nhìn ngọn núi cao sừng sững, Đường Tam Tạng chặc lưỡi:

- Hic, giá mà trước đừng tiết kiệm học luôn khóa leo núi có phải tốt hơn không?

Chợt ông nghe tiếng huyên náo bên trái, Đường Tam Tạng vội vàng xách dép chạy sang bên cạnh nghe ngóng.

Đập vào mắt ông là một tấm biển lớn:

- Triển lãm khỉ bị núi đè mấy trăm năm không chết.

- Giá vé người lớn: 20 lượng.

- Trẻ em từ 12 đến 18 tuổi: tính 75 %

- Dưới 12 tuổi: Tính 50 %

- Mua mười vé tặng một vé

Ký tên: Thổ Địa.

Phía bên trong, một ông già ngồi rung đùi vuốt râu, Đường Tam Tạng lại gần hỏi:

- Tôi là người tu hành, có thể free một lần không?

- Không được, thế thì chúng tôi ăn cám à, ông tham thế?

Đường Tam Tạng toan bỏ đi thì nghe tiếng la choi chói ở đằng sau:

- Ông có phải Đường Tam Tạng, hòa thượng từ Đại Đường đến Tây Thiên Thỉnh Kinh không?

- Chính là bần tăng.

- Thật không đấy? Thời buổi hàng giả nhiều thế này, ông có gì chứng minh không?

Đường Tam Tạng tự ái nói:

- Có giấy chứng nhận do đích thân hoàng thượng ký đây.

Dứt lời, tờ giấy bay vụt khỏi tay ông, Đường Tam Tạng kêu oai oái:

- Cướp giật, cướp giật, bà con ơi, cướp giật.

Thổ địa vỗ vai:

- Ông anh yên chí đi.

- Tôi đầu trọc làm gì có chí mà yên.

- Thì yên tâm đi, con khỉ đấy nó giở trò giật đồ của khách là chuyện thường ấy mà, tí nữa nó trả ngay.

- Khỉ gì mà láo như con cáo, hừ, tại sao lại bị đè ở đây?

- Nó vốn là Tề Thiên Đại Thánh trên trời, phạm tội đại náo thiên cung nên bị Phật Tổ Như Lai phạt nhốt dưới Ngũ Hành Sơn đã năm trăm năm này.

- Trời ơi, năm trăm năm nay rồi? - Đường Tam Tạng kêu lên - chết rồi, thế thì nó bẩn khiếp, nếu để nó cầm thì còn gì là công văn của ta nữa.

Nói rồi Đường Tam Tạng chạy vụt vào bên trong.

Thổ Địa chạy theo la oai oái:

- Ngươi còn chưa mua vé, đứng lại, định xù hả?

Đường Tam Tạng vào bên trong quả nhiên thấy một con khỉ mình đầy lông lá đang bị đè dưới chân núi.

Vừa thấy Đường Tam Tạng, nó kêu lên:

- Sư phụ, mau cứu đệ tử.

- Ê đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nhé, ai sư đồ gì với ngươi.

- Con là Tôn Ngộ Không, năm trăm năm trước Phật Tổ Như Lai đã nói năm trăm năm sau sẽ có một vị hòa thượng từ đông thổ đại đường đến Tây Thiên Thỉnh Kinh đi qua đây, nếu con chịu làm đồ đệ của người thì sẽ giải thoát con khỏi Ngũ Hanh Sơn, cái này ghi rõ trong hợp đồng rồi, sư phụ không xù được đâu.

- Thì ra là thế? Nhưng ta làm sao cứu mi?

- Phật Tổ Như Lai đặt password phá núi là bài niệm kinh của Kim Thiền Tử, sư phụ là hậu thân của Kim Thiền Tử, chỉ cần sư phụ đọc một bài kinh thì con sẽ được giải thoát.

- Đọc xong nhớ trả tiền công cho ta nhé. - Đường Tam Tạng làu bàu rồi ngồi xuống tụng kinh.

Quả nhiên một lúc sau, ngọn núi rung rinh rồi nổ tan tành.

Thổ địa chạy vào thấy Tôn Ngộ Không được giải thoát thì giậm chân kêu lên:

- Thôi thế là toi rồi, ngươi đạp đổ nồi cơm của ta rồi.

Tôn Ngộ Không tức giận bay vọt tới gõ liên hồi lên đầu Thổ Địa:

- Dám lấy ta làm vật trưng bày hả?

Đường Tam Tạng thấy Tôn Ngộ Không thoát được bèn nói:

- Ê thế còn vụ ta giải thoát cho mi thì sao?

Tôn Ngộ Không quỳ xuống nói:

- Yên tâm đi, tôi không xù đâu mà sợ, Sư phụ, đệ tử nguyện đi theo người đến Tây Thiên Thỉnh kinh.

- Thật chứ? - Đường Tam Tạng không giấu nổi vẻ thất vọng khi không được trả lương. - free thù lao chứ?

- Ok, điều này Phật Tổ nói rõ rồi, thù lao free luôn/

- Thế thì được, chúng ta lên đường.

Nào ngờ lúc quay lại đã chẳng thấy con ngựa của Đường Tam Tạng đâu.

Đường Tam Tạng túm cổ Thổ Địa kêu lên:

- Con ngựa của ta đâu? Mau trả lại đây.

- Ông có mua vé thăm quan đâu, lại còn không mua vé trông ngựa, không đóng phí mà đòi tôi có trách nhiệm phải đền ông chứ?

Tôn Ngộ Không cười khẩy:

- Thôi bỏ đi, sư phụ để cho con.

Nói rồi Tôn Ngộ Không hóa ra một con Dylan mới cáu:

- Sư phụ chơi con này được chứ?

- Ta không có bằng lái xe.

Tôn Ngộ Không nghe vậy lại biến ra một con Mercedes:

- Con này thì sao? Rất hợp với dáng thầy:

- Đã nói không có bằng lái xe mà lị.

Tôn Ngộ Không bĩu môi:

- Sư phụ nhà quê khủng khiếp.

Nói rồi Ngộ Không vọt lên trên cao, chợt thấy một con rồng đang bay lượn thì vội vàng bay tới túm lấy râu nó giáng cho mấy đấm:

- Có phải mi ăn cắp ngựa của chúng ta không?

Con rồng kêu lên oai oái:

- Đại ca tha cho em, tha cho em, em chỉ vì đói quá thôi.

- Thế mi là ai?

- Em vốn là thái tử của Long Vương, cãi nhau với phụ vương nên quyết định bỏ nhà đi Thiên Trúc chơi, nào ngờ giữa đường đánh bạc hết tiền, đói quá làm liều, đành phải chén con ngựa của đại ca thôi.

- Hóa ra là bỏ nhà đi bụi đời. - Tôn Ngộ Không cười khẩy - mi ăn ngựa sống mà không sợ H5N1 à?

Con rồng cười phá lên;

- Đại ca vừa ở trên Sao Hỏa xuống hay sao mà không biết H5N1 là virus cúm gà chỉ ăn gà mới nhiễm thôi.

Tôn Ngộ Không quê độ gắt:

- Tao biết thừa, chỉ thử mày đấy thôi. Giờ ngựa tao mày chén hết rồi, tính bồi thường thế nào?

- Tiền em hết rồi, đại ca xem có đồ gì cứ lột tạm.

- Thôi khỏi, chú mày vừa đánh bạc cháy túi còn qué gì nữa cho tao lột chứ, hay mày biến thành ngựa cho thầy tao cưỡi nhớ.

- Ngựa đực hay ngựa cái hả đại ca?

- Thế mày là đàn ông hay đàn bà? - Tôn Ngộ Không quát tướng lên rôi giơ gậy toan bổ xuống.

Tiểu Bạch Long thấy vậy hoảng hồn vội hóa thành con ngựa trắng nói:

- Em đùa thôi mà đại ca, cẩn thận nóng quá đứt mạch máu não đấy.

---------------------

Hồi 2: Vòng Kim cô.

Thấy Tôn Ngộ Không dẫn Tiểu Bạch Long về, Đường Tam Tạng mừng lắm nói:

- Thằng thế mà khá, chớp mắt đã tìm được ngựa rồi.

Rồi ông cúi xuống nói nhỏ:

- Này có phải con chôm chỉa ở đâu thế?

- Yên tâm đi sư phụ, sư phụ có cưỡi từ giờ đến Tây Thiên cũng chẳng ai bắt sư phụ đâu.

- Nếu người ta bắt thì ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhé.

- OK.

Hai thầy trò tiếp tục lên đường, đi thêm một đoạn nữa, chợt hai tên bặm trợn chạy ra:

- Đứng lại.

- Gì thế đại ca? - Đường Tam Tạng hỏi.

- Mày còn hỏi nữa à? - một tên nói - bọn tao mất bao nhiêu công sức trồng cỏ ở đây, thế mà mày ở đâu đi đến giẫm hết cả.

Đường Tam Tạng nghe vậy trố mắt ra miệng liên tục nói:

- A di đà phật.

Một tên lại nói:

- Thôi được rồi, nhìn mày cũng đẹp trai(?) tao bỏ qua đấy, biết điều xì ra vài chục lạng rồi biến đi.

- A thì ra là bọn xin đểu - Tôn Ngộ Không kêu.

- Này ăn nói cẩn thận nhớ. Biết điều thì nôn tiền ra đây.

Tôn Ngộ Không cười nhạt:

- Đã lâu rồi lão Tôn không đánh lộn, hay lắm, ngon thì nhào vô kiếm ăn.

- Khoan đã Ngộ Không.

- Gì thế đại ca? à nhầm, sư phụ?

- Dù sao bọn họ cũng là con người, phải lấy đức thu phục họ.

Một tên nghe vậy cười nói:

- Đồ sư cọ mốc lý sự.

RỒi nhặt cục đá bên đường ném vào đầu Đường Tam Tạng.

Đường Tam Tạng bị đá ném trúng tức giận gào lên:

- Ngộ Không, thịt chúng cho ta.

Tôn Ngộ Không nghe lời như mở cờ trong bụng, lập tức vung gậy như ý đập hai phát hai tên cướp đường chết tươi.

- Yếu thế.

Đường Tam Tạng kêu lên:

- Ngộ Không, ta có bảo ngươi giết chúng đâu?

- Rõ ràng thầy nói thịt chúng cơ mà?

- Ơ, như vậy chỉ là muốn ngươi cảnh cáo bọn họ qua loa thôi, sao ngươi lại sát sinh?

- Ôi dào, đúng là lý sự cùn.

- Không được, bọn họ là cường đạo nhưng cũng là con người, ngươi động một tí thì sát sinh thì ta đi thỉnh kinh phổ độ chúng sinh làm gì?

- Này nhớ, đừng tưởng là sư phụ thì lên mặt nhớ, tinh vi vừa thôi, thằng này cóc cần nhớ.

- Ngươi đã kí hợp đồng với Phật Tổ Như Lai rồi, nếu xù thì phải đền khối tiền đấy.

- Lão tôn chủ một HOa Quả Sơn, tiền bán hoa quả hàng năm cũng thừa để ta ăn nhậu phủ phê, sợ gì vài ba triệu lẻ đó chứ?

Nói rồi ngài tung người bay vọt lên mây.

Đường Tam Tạng nhìn theo chỉ biết thở dài.

- Tự nhiên mất đi thằng sai vặt, tiếc thật.

Chợt trên trời tỏa ra luồng hào quang rực rỡ, Đường Tam Tạng thấy vậy lập tức quỳ xuống:

- Quan Âm Bồ Tát.

- Đường Tam Tạng, không cần đa lễ, ta chỉ tiện đường đến viện thẩm mĩ nên đi qua đây thôi, còn Tôn Ngộ Không đâu?

- Nó hủy hợp đồng trốn đi rồi.

- Duyên thầy trò của các người chưa hết, nó có thể bỏ đi đâu?

- Con khỉ này ương bướng khó dạy, làm sao có thể cùng tôi đi Tây Thiên thỉnh kinh được?

Quan Âm Bồ Tát thở dài:

-Ý ngươi muốn xin đểu một bảo vật chế phục nó chứ gì?

- Bồ tát thông minh quá. - Đường Tam Tạng cười hì hì cầu tài.

- OK. Dù sao ta cũng vừa cắt băng khánh thành chùa Quan Âm về, người ta cũng cho vật này chưa biết dùng làm gì.

Nói rồi bà rút từ trong ba lô một chiếc vòng vàng sáng lóa.

- Vàng thật hay vàng dỏm thế Bồ Tát? - Đường Tam Tạng hỏi.

- Vàng xịn thì còn lâu ta mới cho mi, đây là vòng kim cô để chế phục con khỉ đó.

Nói rồi Quan Âm Bồ Tát quẳng chiếc vòng rơi xuống tay Đường Tam Tạng.

Đường Tam Tạng cầm lên ngắm nghía hồi lâu rồi nói:

- Chiếc vòng này bên phải nặng bên trái nhẹ, phía trước to phía sau nhỏ, màu sắc óng ánh nhưng nhũ lại sắp bong ra đến nơi rồi, đã thế lại còn nặng hơn bình thường chắc chắn bị người ta lén bỏ chì vào rồi, Quan Âm Bồ Tát à, người lấy nó ở đâu thế? Hay để bần tăng giới thiệu cho một lò rèn hạng hai nhé, thủ công ở đó cũng khá lắm, tiền công lại không đắt, còn tiền hoa hồng thì ... hì hì... nể tình quen biết tôi tính rẻ cho.

Quan Âm Bồ Tát lắc đầu :

- Nói nhiều quá.

Rồi bà biến thành một luồng ánh sáng bay mất.

Quả nhiên một lúc sau, Tôn Ngộ Không bay vòng trở về.

- Mi còn về đây sao?:

- Hừ, không nể tình bản hợp đồng với Phật Tổ Như Lai thì tôi đã cuốn gói đi từ đời tám hoánh, ở đây làm qué gì.

- Vậy thì mi đi đi.

- THôi sư phụ, đùa tí thôi làm gì mà giận dỗi như trẻ con thế?

- Mi hối cải thì ta cũng không làm khó, chỉ cần mi đội chiếc vòng này thì chứng tỏ mi đã thành tâm hướng phật, ta sẽ cho mi đi theo.

- Xời ơi, sư phụ kiếm đâu cái vòng xấu thế không biết, cho cũng chả thèm lấy.

- Thế thì thôi.

- Đùa tí thôi ông anh, để con đeo.

Rồi Tôn Ngộ Không cầm chiếc vòng đeo thẳng vào đầu.

Vòng vừa chạm vào đầu Tôn Ngộ Không lập tức xiết chặt lại, nó lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết.

- Vòng này vòng gì thế?

- Vòng Kim Cô của Quan Âm Bồ Tát vừa bán rẻ cho ta đấy.

- Thầy mà cũng chịu mua đồ ư? Chắc chắn là đồ xin rồi.

- Kệ xác ta, mi có hối cải không?

Tôn Ngộ Không lấy gậy như ý ra cố gắng nạy mãi vẫn không thể bật chiếc vòng ra khỏi đầu. Nó cố gượng dậy kêu choe chóe:

- Ông chơi đểu quá, tôi sẽ kiện ông ra tận tòa án Quốc Tế tội ngược đãi vật nuôi.

Đường Tam Tạng nghe vậy chột dạ nói:

- Chỉ cần mi hứa thành tâm hướng phật ta sẽ ngừng đọc chú.

- Ok, tôi hứa, tôi hứa.

- từ giờ ta nói gì cũng phải nghe, được không?

- Chơi luôn, đừng niệm nữa.

- A di đà phật.

-----------------------

Hồi 3: Trư Bát Giới và Sa Tăng. 

Hai thầy trò đi thêm vài ba ngày nữa thì đến Cao Lão TRang.

Thấy Đường Tam Tạng dẫn theo Tôn Ngộ Không lên đường, quản gia nói:

- Đại sư dẫn con khỉ này theo diễn xiếc phải không? Tiếc rằng nhà chúng tôi có chuyện buồn, không thích đón người lạ.

Đường Tam Tạng gặng hỏi chuyện gì mãi quản gia mới nói:

- Cao gia chúng tôi cưới nhầm phải chàng rể yêu quái, hôm nay nó đến đây bắt vợ đấy.

- Muỗi, để chúng tôi lo, bọn yêu tinh nhãi nhép làm gì được bọn này chứ? - Đường Tam Tạng nói.

Tôn Ngộ Không nói nhỏ:

- Sư phụ biết bắt yêu trừ ma hả?

- KHông. biết thì đã đâu bị bọn côn đồ đánh đến nỗi phải trốn vào chùa đi tu.

- Thế sao nói mạnh miệng thế?

- Không phải mi nói mi là Tề Thiên Đại Thánh sao? Bọn yêu tinh nhãi nhép này làm gì được mi chứ?

- Thế mà ông nói như ăn chắc rồi ý.

Đường Tam Tạng cười hề hề:

- Mi cũng phải để sư phụ có chút danh tiếng chứ.

Sau hồi lâu thỏa thuận, Tôn Ngộ Không quyết định biến thành con gái Cao Thúy Liên ở trong phòng chờ yêu quái đến.

Nửa đêm, một cơn gió tanh nồng thổi đến, Tôn Ngộ Không nhăn mặt:

- Mùi cám lợn nồng nặc, đủ biết con yêu quái này ở bẩn đến mức nào.

Đợi con yêu quái vào Tôn Ngộ Không ra giọng hờn trách:

- Chàng nói yêu ta mà suốt ngày bận bộ đồ rách rưới thế này không chán sao? Chả model gì cả.

Con lợn tinh nước dãi chảy ròng ròng nói:

- Thế hả? Nàng thích kiểu gì ta chơi tất.

- Bây giờ người ta chuộng mốt Naponeon ấy.

Bùm, con lợn tinh biến thành một thanh niên tóc vàng mặc quân phục Pháp.

- Hừ, mốt quần áo Mĩ đẹp hơn.

Bùm, lợn tinh biến ra bộ đồ vét, đầu chải keo bóng mượt.

- Thiếp nghĩ lại rồi, kiểu Hip HOp mới là sành điệu.

Bùm. Lại biến.

- Thôi, chơi kiểu Rock hầm hố đi.

Bùm.

- Chán rồi, chơi đồ jean đi.

Bùm.

- Hay chơi mốt thổ dân Châu ÚC vậy.

Bùm.

- THôi về model quần áo thời Nam Hán đi.

Bùm.

- Chán quá, về với model thời nguyên thủy đi.

Lợn tinh thở hổn hển:

- Nàng ơi, sao càng lúc càng thiếu vải thế? Ta lạnh quá.

- Chàng nhà quê quá, thời trang bây giờ model thiếu vải là thời thượng đấy.

Trư Bát Giới nghe vậy đôi mắt sáng rực, cười hô hố biến liền thành quần áo da thú.

- Xưa hơn mới đẹp.

Bùm, áo da thú trở thành áo lá.

- Vẫn còn hiện đại lắm.

Trư Bát Giới đang lúc hứng chí, đến lúc hóa phép mới nhận ra trên mình chỉ còn một chiếc lá mỏng manh, hắn đỏ mặt chạy nấp sau chiếc rèm.

- Nàng ơi, hình như sexy quá.

- Thế mới dễ đem quay chứ. - Tôn Ngộ Không cười phá lên rồi hiện hình.

- Ôi nàng ơi, hóa ra nàng lắm lông đến thế à?

Tôn Ngộ Không vung thiết bảng bổ một nhát xuống đầu Trư Bát Giới.

Trư Bát Giới hoảng hồn vung đinh ba lên đánh trả, chẳng mấy chốc đã bị Tôn Ngộ Không dồn vào thế bí, cuối cùng hóa một sợi dây buộc ngang bốn cẳng của hắn lại.

- Hê hê, tối nay có món heo quay thơm lừng.

Trư Bát Giới vội kêu lên:

- Ta vốn là Thiên Bồng Nguyên Sóai trên trời, mi sợ không?

- Xì, - Tôn Ngộ Không kêu lên - cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, đại ca mày đây là Tề THiên Đai Thánh đấy nè.

Trư Bát Giới hoảng hồn kêu eng éc:

- Đai ca ơi, tha cho em, em vốn phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát ở đây chờ người đi lấy kinh, đại ca mà giết em thì phải tội đấy.

Tôn Ngộ Không nhíu mày:

- Thật không đấy hay lại phét?

- Thật chứ. Trong quần áo em có giấy chứng nhận lại có dấu của công chứng nữa, giả thế quái nào được.

- Sư phụ đang ở dưới nhà kia kia, xuồng mà bái.

Dĩ nhiên, Đường Tam Tạng được thêm đồ đệ đi theo còn gì mừng hơn, Cao Lão còn sướng gấp mấy lần, tự nhiên thoát được nạn yêu quái quyết định mở tiệc ăn mừng, hát karaoke suốt ba ngày ba đêm.

Có thêm Trư Bát Giới, ba thày trò lại lên đường nhằm hướng tây đi tới.

Đến một con sông rộng lớn, nhìn thăm thẳm chẳng thấy bờ, lông vịt thả không nổi, ba thầy trò đang bối rối thì chợt nghe một yêu quái đen sì nói:

- Ê có phải muốn qua sông không?

- Đồ đầu đất, thế mà cũng hỏi, không qua sông thì bay chắc? - Trư Bát Giới nói.

- Thế thì nộp tiền mãi lộ đi rồi tao cho qua.

- Còn khuya nhé - Đường Tam Tạng nói - đến tiền của người xuất gia mi cũng nỡ lột sao?

- Keo bẩn thì cứ việc ở trên đấy nhớ, còn khuya tao mới cho qua.

Đường Tam Tạng nói:

- Đừng thách nhà giàu húp tương nhớ, Ngộ Không, Bát Giới, đi đốn củi đóng bè.

Nào ngờ bè vừa đi đến giữa dòng, sóng gió nổi lên ầm ầm cũng may Tôn Ngộ Không nhanh trí kéo cổ Đường Tam Tạng lên bờ.

- Đồ chơi bẩn - Đường Tam Tạng kêu ầm lên - giỏi thì lên đây đánh tay bo với hai đồ đệ ta.

- Hai đánh một không chột cũng què, ta ngu gì. - yêu quái cười hăng hắc.

- Giờ mày có cho bọn tao qua sông không?

- Cho bọn bay qua sông ta ăn cám à? - yêu quái lặn ngủm xuống sông cười hăng hắc.

- Ok, đừng trách tao độc ác.

Nói rồi nó phóng vọt lên trời.

- Có phải đây là trung tâm xây dựng Thiên Cung không?

- Đúng rồi.

- Xi măng ở đây tốt không?

- Hàng chất lượng cao bảo đảm yên chí đi.

- Ok cho ta một tấn.

- Hai lạng một cân, một tấn hai ngàn lạng.

- Ta là Tề Thiên Đại Thánh mà mi cũng dám đòi ư?

- Trời ơi, đại thánh mà cũng tính ăn quịt à? Có tin tôi la làng lên không?

Tôn Ngộ Không lắc đầu:

- Ta đang bận, lúc khác trả sau nhé.

Nói rồi nó vọt tới, hất luôn cả bao lên gậy.

Vừa xuống dưới, Tôn Ngộ Không hét lớn:

- Bát Giới, biến thành khổng lồ hất cát xuống sông/.

- Hô hô - yêu quái cười rộ lên - sông sâu lắm, cát hất xuống thì ăn nhằm gì?

Nhưng y chưa kịp cười tiếp đã bị cả tấn xi măng của Tôn Ngộ Không đổ ầm ầm xuống đầu.

Yêu quái tối mặt tối mũi thì Trư Bát Giới đã biến thành khổng lồ hất cát xuống.

Xi măng gặp nước và cát nhanh chóng đông cứng, gắn chặt yêu quái không nhúc nhích.

Yêu quái kêu oai oái:

- Đại ca ơi, tha cho em.

- Tinh vi nữa đi con - Đường Tam Tạng bước lại gõ côm cốp lên đầu y.

Chợt nhìn áo bào của Đường Tam Tạng, yêu quái nói:

- Ơ kìa, ông có phải Đường Tam Tạng thánh tăng đại đường không đấy?

- Mày cũng giỏi nhỉ, nhìn ra ta cơ đấy, mày là ai?

- Sư phụ, con là Uyển Liêm tướng quân vì phạm luật trời nên bị đày xuống đây, sư phụ, xin cho con đi theo bảo vệ người đóai công chuộc tội, như thế mới lãnh được mấy trăm năm lương nhà trời còn nợ con.

- Đi thì không vấn đề, nhưng gánh hành lý free nhé.

- OK, free luôn.

--------------------------------------

Phần 4:Tam Tạng đuổi hành giả

Nào ngờ lúc đó, một giọng nói ngọt như đường phèn cất lên:

- Ai uống pepsi không? Mua một tặng một trả tiền hai đây.

Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp như hoa hậu bước tới, thầy bốn thày trò lập tức chạy tới mời chào đon đả:

- Các anh ơi, mua giúp cho em lon Pepsi đi anh, ngày hôm nay ế ẩm quá.

Trư Bát Giới thấy gái xinh thì cười híp mắt:

- Bao nhiêu một lon hả cô em?

Tôn Ngộ Không gạt phắt đi:

- Mày ngu thế? Uống mà không sợ cạm bẫy của yêu quái à? Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây? Có phải cave đứng đường không?

- Oan cho em quá anh ơi – cô gái thút thít – em là nhân viên tiếp thị cho hãng Pepsi, số em vướng phải sao quả tạ nên bị biệt phái công tác lên đây bán dạo qua ngày, em là gái nhà lành chứ có phải cave đứng đường gì đâu.

Tôn Ngộ Không gầm lên một tiếng:

- Còn nói nữa à?

Dứt lời, ngài vung gậy đập một phát vào đầu cô gái chết thẳng cẳng.

Đường Tam Tạng thấy vậy thất kinh:

- Ngộ Không, mi giết người đấy ư?

- Con không giết người, giết yêu quái đấy.

- Bốc phét vừa thôi, rõ ràng là con gái nhà lành, sao lại là yêu quái?

Tôn Ngộ Không phù một cái, pepsi biến thành nước cống, cô gái biến thành hồ ly.

Sa Tăng nói:

- HÌnh như đại ca nói đúng đấy sư phụ ơi.

- Nó bốc phét đấy – Trư Bát Giới phụng phịu – rõ ràng giết người nên mới biến hóa như thế để lừa thầy, nó coi sư phụ là thằng ngu đấy.

- Quá lắm rồi – Đường Tam Tạng rít lên rồi đưa tay lên niệm chú.

Tôn Ngộ Không la lên như bị bổ đầu ra làm đôi, lăn lộn dưới đất.

- Đừng niệm nữa. đừng niệm nữa.

Đường Tam Tạng mặc kệ Ngộ Không năn nỉ, cứ tiếp tục niệm.

Trư Bát Giới nhìn hả hê cười hi hi.

Sa Tăng thấy Ngộ Không lăn lộn dưới đất bèn nói;

- Thôi, stop đi sư phụ ơi, cẩn thận gây ra án mạng đấy, dạo này hội bảo vệ động vật tuần tra dữ lắm.

Đường Tam Tạng nghe nói vậy thì ngừng niệm nói:

- Thôi, ta nào có thể dẫn mi đi theo được nữa.

- Sư phụ, người nỡ bỏ con sao? – Tôn Ngộ Không nói.

- Ngươi đã giết người, nếu người ta truy cứu ta đưa ngươi theo tất sẽ bị tù mọt gông.

- Còn hợp đồng với Phật Tổ Như Lai?

- Ta sẽ đứng ra phá hủy hợp đồng, coi như ngươi không phải bồi thường gì nữa.

- Sư phụ, con đã đi theo sư phụ bấy lâu nay, giờ con biết đi đâu?

- Ngươi vốn là khỉ, tốt nhất hãy về sở thú hoặc đi theo gánh xiếc ấy, nếu có dịp ta nhất định đến ủng hộ.

Tôn Ngộ Không nghẹn ngào lậy ông ba lạy rồi bay vọt đi.

Tôn Ngộ Không vừa bay đi, mấy lon nước trở lại ngon ngọt như cũ, Trư Bát Giới và Sa Tăng thấy vậy nhào tới, đưa nước lên nốc ừng ực.

Nào ngờ nước chưa xuống dạ dày đã sôi lên ùng ục, cả hai ôm bụng rên quằn quại.

Cô gái vừa bị chết dưới đất liền cười lên hăng hắc rồi hiện nguyên hình là một con cáo vọt tới, túm cổ Đường Tam Tạng lôi đi.

Đường Tam Tạng la lên choi chói nhưng đã muộn, cả Sa Tăng bà Bát Giới đều nằm thẳng cẳng dưới đất. Con cáo cười hi hí:

- Trong nước ta đã bỏ virus SARD rồi, các ngươi nốc vào thì chỉ còn đường đi buôn muối thôi.

Sa Tăng, Trư Bát Giới chỉ còn nước nhìn Đường Tam Tạng bị đem đi một cách thảm hại.

Tiểu Bạch Long thấy vậy hí lên một tiếng rồi đạp mây bay thẳng lên không, đuổi theo Tôn Ngộ Không.

Cũng may Tôn Ngộ Không vì bực tức trong lòng nên cũng chưa kịp đi xa.

Tiểu Bạch Long chạy theo nói:

- Đại ca ơi.

- Chú mày đấy à? Đuổi theo ta làm gì? Ta chẳng có màu xít gì đâu.

- Đại ca ơi, sư phụ bị bắt rồi.

- Kệ xác lão ý, tìm kẻ bị đuổi khỏi sư môn làm gì?

- Anh còn giận ư?

- KHông giận mới là lạ.

- Cô gái đó là yeu quái, sư phụ bị nó bắt nhất định bị ăn thịt.

- Mặc xác lão.

Tiểu Bạch Long suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Ừ, Đường Tam Tạng bị ăn thịt cũng đáng, nhưng đại ca ơi, thằng yêu quái nó láo lắm, nó nói anh là con khỉ khô đít đỏ, rụng hết lông.

Tôn Ngộ Không nghe vậy thì tức lộn ruột nói:

- Tên khốn này, láo như con cáo.

- Ừ thì nó là cáo mờ.

- Đi, quay về tao đập chết nó ăn thịt luôn.

Lúc về đến cửa động, chợt thấy Đường Tam Tạng đang chạy ra.

- Bổn cũ soạn lại hả em? – Tiểu Bạch Long cười nhạt – chơi nó đi đại ca.

Dứt lời, Tiểu Bạch Long và Tôn Ngộ Không chạy tới, kẻ đấm người đá, mỗi người một đòn đánh cho Đường Tam Tạng nhừ tử.

Đường Tam Tạng chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đánh liên tục thì tối mắt tối mũi, chỉ biết ôm mặt chịu trận.

Tiểu Bạch Long đá mấy cái thì chợt kêu lên;

- Hình như là sư phụ đấy đạ ca ơi.

Tôn Ngộ Không kéo Tiểu Bạch Long lại gần:

- Lão ý chứ còn ai nữa.

- Thế sao anh lại đánh?

- Không nhân dịp này trả thù thì còn chờ đến bao giờ nữa?

Nói rồi Ngộ Không làm bộ sợ sệt quỳ xuống nói:

- COn không nhận ra sư phụ, chết thật.

- không phải tại con, tại ta – Đường Tam Tạng thều thào – chỉ tại ta đuổi con đi.

- Sao sư phụ lại ở đây? – Tiểu Bạch Long hỏi.

- Có một cô gái xin hồ ly tinh tha cho ta.

- hừ, con hồ ly bố láo này, phải luộc nó mới được.

Nói rồi Tôn Ngộ Không biến thành một con ruồi bay vào động.

* * *

Hồ ly tinh vào động thấy phu nhân mình đang nằm đó ủ rũ.

- What the metter, phu nhân?

- Lâu rồi mà chàng chẳng có quà cho người ta. THiếp tủi thân quá. – phu nhân thút thít.

- Muỗi, ta có 3 con @, 2 chiếc Mescedes mới cáu, em thích cái nào chứ chọn.

- Không thèm.

- Viên kim cương 7 Kara thì sao?

- Không muốn.

- Thế nàng muốn cái quái gì?

- Thiếp thấy một cái áo đuôi chồn rất hợp thời trang, chàng cho thiếp đi.

- Cái gì? Hồ ly tinh bọn ta không có đuôi thì chỉ còn nước die thôi.

- Chàng cho thiếp đi – phu nhân khóc rống lên – cho đi.

Hồ ly đau đầu quá bèn tháo đuôi của minh ra nói:

- Nhớ chơi xong trả luôn nhé.

Phu nhân cầm chiếc đuôi rồi khẹc khẹc:

- Chết mày rồi cáo ơi.

Dứt lời, Tôn Ngộ Không hiện nguyên hình, đập một phát chết tươi.

Phu nhân yêu quái chạy ra:

- Giải quyết xong chưa?

Tôn Ngộ Không cười:

- Ok, tặng phu nhân cái đuôi cáo này.

Phu nhân khóc rống lên:

- Sao mi lại giết nó? Nó là chồng ta cơ mà, nó chiều ta thế cơ mà.

Tôn Ngộ Không bị nước mắt, nước mũi của nàng văng tối tăm mặt mũi, không biết nói gì hơn.

Tôn Ngộ Không đưa phu nhân cáo đi bèn quay về, thấy Sa Tăng bà Bát Giới nằm hai đống dưới đất thì đá vào nói:

- Ham ăn ham uống lắm vào, chết chưa em?

Đường Tam Tạng nói:

- Cứu bọn nó đi, không thì lại phải gánh hành lý mệt lắm.

Tôn Ngộ Không nghe vậy thổi phù, đuổi hết virus Sard trên người hai người.

Nhưng ngài lại lấy dây xích cả hai lại.

------------------------------------------

Hồi 5: Thi tài

Tôn Ngộ Không đưa phu nhân cáo đi bèn quay về, thấy Sa Tăng bà Bát Giới nằm hai đống dưới đất thì đá vào nói:

- Ham ăn ham uống lắm vào, chết chưa em?

Đường Tam Tạng nói:

- Cứu bọn nó đi, không thì lại phải gánh hành lý mệt lắm.

Tôn Ngộ Không nghe vậy thổi phù, đuổi hết virus Sard trên người hai người.

Nhưng ngài lại lấy dây xích cả hai lại.

Trư Bát Giới kêu lên:

- Sư huynh, làm gì mà xích người ta như xích chó thế?

- Ta không xích chó, ta xích heo.

- Còn tôi có phải heo đâu – Sa Tăng kêu lên.

- Không phải heo thì là vô dụng/.

Nói rồi 1.2.3 đi thôi.

Đi được nửa đường, Sa Tăng nháy mắt với Trư Bát Giới, cả 2 biến thành một con chuột nhỏ chạy vào ruộng.

Tôn Ngộ Không muốn đuổi theo nhưng không kịp.

Chạy được một lúc, Trư Bát Giới và Sa Tăng biến thành hai hòa thượng đi trên đường.

Đang đi, một công sai chạy tới hỏi:

- Hai ngươi là sư ở chùa nào?

- vân du tứ phương thôi.

- Tức là sư bụi đời phải không?

Nói rồi choàng vào cổ họ hai cái gông to tướng.

- Kéo bọn nó vào đám khổ sai.

Cũng may Tôn Ngộ Không đi tới kịp lúc, không những ra tay giải cứu bọn họ còn đuổi luôn cả bọn lính canh đi, cứu đám hòa thượng đang bị xiềng xích.

Một hòa thượng mếu máo kể lại, thì ra nơi đây là Sa Trì Quốc, mấy năm trước, đất nước này hạn hán, hòa thượng tụng kinh gõ mõ thế nào không chẳng xi nhê gì, đột nhiên xuất hiện 3 đạo sĩ Lộc Lực Đại Tiên, HỔ Lực Đại Tiên, Dương Lực Đại Tiên, bọn họ vừa lên đàn thì trời đổ nước như vòi bơm từ đó quốc vương phong họ làm quốc sư, ra sức tru tăng diệt phật, hòa thượng trong nước đều bị biến thành culy, lao dịch.

Sáng sớm hôm sau, bốn thầy trò vào điện thì đã thấy ba tên đai tiên đứng đó, mắt hình viên đạn vừa thấy bốn thầy trò bước vào thì cãi nhau om tỏi, chẳng ai chịu nhường ai.

Đúng lúc đó, một thái giám chạy vào báo:

- Hoàng thượng, hiệp hội nông dân bê ngoài biểu tình đòi mưa, mong muốn ba vị quốc sư lên đàng làm phép.

- Ok, no star where – LộcLực đại tiên nói – có điều đưa bọn chúng đi chém hết chúng tôi mới làm được.

- Xời ơi, muỗi – Tôn Ngộ Không cười – làm mưa ta cũng làm được.

- Cống rãnh thì đừng sóng sánh với đại dương – Hổ lực Đại Tiên nói – ao mương đừng tương đương với hồ thủy điện, tưởng làm mưa dễ lắm hả em?

- Xời ơi, con giun xéo lắm cũng quằn, bọn ta lại chẳng phải con giun,bị bọn mi bức quá thì làm liều thôi.

- Mi dám cá không?

- Sợ gì không cá.

Đàn làm phép được lập lên.

Hổ lực đại tiên nói:

- Chúng tôi một tiếng trống kéo mây, hai tiếng trống gió nổi, ba tiếng sấm sét, bốn tiếng mưa rơi.

- Xời,chẳng model tí nào. – Tôn Ngộ Không cười.

- Im miệng để ta làm đã.

Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ làm thế nào cũng chẳng có bất cứ hiệu ứng gì, thậm chí một gợn mây cũng không có.

Trư Bát Giới hỏi:

- Sao thế sư huynh?

- Ta đã chôm hết dụng cụ của bọn làm mưa rồi, hê hê, có làm phép đến sáng mai cũng chẳng xi nhê gì đâu.

- Đại sư huynh cáo thật.

Hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói:

- Đến lượt ta rồi phải không?

Bốn thầy trò lên điện.

Tôn Ngộ Không lấy từ trong bọc ra một cái kèn, một cây đàn ghi ta điện, một bộ trống, một bộ micro nói:

- Chúng tôi làm mưa đây.

Hổ Lực đại tiên nói:

- Mi định biểu diễn tạp kĩ ở đây chắc?

- Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe nhé – Tôn Ngộ Không cười khẩy – cây kèn này sẽ thổi gió, ghi ta điện sẽ kéo mây, trống sẽ đánh sấm sét, còn micro sẽ tạo mưa.

cả bọn cười hô hố, Tôn Ngộ Không mặc kệ phân công:

- Sư phụ chơi bộ trống, Bát Giới, mi thổi kèn, Sa Tăng, gẩy ghita điện cho ta.

Tôn Ngộ Không bước ra nói vào micro:

- Hét loạn xạ ngậu lên thì chẳng có ý nghĩa gì cả, ban nhạc 4 thầy trò của chúng tôi xin trình bày tác phẩm Ni Ai Wo Xiang Shui, bà con cô bác thể thưởng thức trong lúc chờ trời mưa.

wo shen me dou mei you

zhi shi you yi dian chao

ru guo ni gan dao ji mo

wo dai gei ni re nao

wei ni rao yi rao

mei you shen me da bu liao

que ke yi rang ni wei xiao

qi shi wo hen fan nao

zhi shi ni kan bu dao

ru guo wo ye bu kai xin

pa ni zhuan shen jiu tao

ai shang yi ge ren

yi ding yao rang ta xiang xin

zhe shi jie duo mo mei hao

dui mei ge ren dou shuo hai hao

wo de xin wo de qing ni bu xu yao ming liao

zhi yao wo dui ni hao zhe yang de wen rou ni yao bu yao

qi shi ni ai wo xiang shei

ban yan shen me jiao se wo dou hui

kuai bu kuai le wo wu suo wei

wei le ni kai xin wo wang ji le lei bu lei

qi shi ni ai wo xiang shei

ren he de biao qing wo dou neng gei

WOO zai ni shen shang xue hui liu yan lei

qi shi wo hen fan nao

zhi shi ni kan bu dao

ru guo wo ye bu kai xin

pa ni zhuan shen jiu tao

ai shang yi ge ren

yi ding yao rang ta xiang xin

zhe shi jie duo mo mei hao

dui mei ge ren dou shuo hai hao

wo de xin wo de qing ni bu xu yao ming liao

zhi yao wo dui ni hao zhe yang de wen rou ni yao bu yao

qi shi ni ai wo xiang shei

ban yan shen me jiao se wo dou hui

kuai bu kuai le wo wu suo wei

wei le ni kai xin wo wang ji le lei bu lei

qi shi ni ai wo xiang shei

ren he de biao qing wo dou neng gei

WOO zai ni shen shang xue hui liu yan lei

Anh chẳng có điều gì cả

Chỉ có một chút nghịch ngợm ngợm

Nếu như em cảm thấy cô đơnơn

Anh sẽ mang đến cho em sự nồng nhiệt

Quanh quẩn bên em

Chẳng có điều gì to tát cả cả

Chỉ cần nhìn thấy em mỉm cười nhiều hơn

Thực ra lòng anh rất buồn

Chỉ có điều em không nhìn thấy

Nếu như anh cũng thấy không vui

Chỉ sợ em quay lưng bỏ đi mất

Yêu một người

Nhất định phải để người đó tin rằng

Thế giới này rất đẹp

ĐỐi với mọi người đếu nói rằng khá tốt

Em chẳng cần hiểu lòng anh,hiểu tình cảm của anh

Chỉ cần anh đối xử tốt với em

Sự dịu dàng đó em có cảm nhận hay không

Thực ra em yêu anh giống ai?

Vai diễn nào anh cũng có thể diễn được

Vui vẻ hay không đối với anh không quan trọng

Chỉ cần em cảm thấy vui lòng anh ccó thể quen đi hết mệt mỏi

Thực ra em yêu anh giống ai

Em muốn anh biểu lộ thế nào cũng được

woo Anh đọc được từ con người em cách rơi lệ.

Tôn Ngộ Không vừa hát xong, mọi người ở đó đều vỗ tay nồng nhiệt, trời cũng bắt đầu mưa to, nhưng bọn họ vẫn rào thét nhiệt tình:

- Tôn Ngộ Không i love you.

- Tôn Ngộ Không cho em xin chữ kí.

- Tôn Ngộ Không muôn năm.

Đã có mấy fan nữ quá khích cầm lấy hoa vượt qua vệ sĩ chạy lên sân khấu, hôn chùn chụt lên má Tôn Ngộ Không khiến ngài la oái oái.

Bọn Hổ Lực Đại Tiên tức ra mặt, bèn nói:

- Ta thách đấu tiếp.

- Ok chơi thì chơi – Tôn Ngộ Không cười.

Các fan vỗ tay rào rào.

Nhà vua nói:

- Cố lên đạo sĩ.

Vừa lúc đó, hoàng hậu nhéo tai ngài:

- Phải cổ vũ cho Ngộ Không chứ.

- Ơ … ơ… buông tai trẫm ra, ừ thì Ngộ Không cố lên, hic đau quá hoàng hậu ơi.

- Thi gì đây? Tôn Ngộ Không hỏi

- Thi ăn.

- Để cho đệ – Trư Bát Giới nghe thi ăn chạy vụt ra.

Lúc đó, Hổ Lực Đại Tiên cầm bánh xe ô tô ăn ngon lành.

- Mi thi nữa không ? – Tôn Ngộ Không hỏi Bát Giới./

- Tất nhiên là không, đệ làm sao sánh với huynh – Trư Bát Giới cười hi hì.

Tôn Ngộ Không cười nhạt rồi gặm luôn cả nóc chiếc xe ấy.

Hổ Lực Đại Tiên cả kinh, vội vàng nhai luôn chiếc cột, nhưng lúc y quay sang thì đã thấy Tôn Ngộ Không đang nướng con sư tử đá rồi chén ngon lành.

Hổ lực đại tiên kêu lên:

- tức nổ mắt nè trời ơi.

Tôn Ngộ Không cười:

- Nổ mắt hả, thế thì thi ăn mắt luôn.

Nói rồi tự gõ một cái vào gáy, nhai luôn con mắt vừa rơi ra.

Hổ Lực Đại tiên tức khí, gõ mạnh một cái vào gáy thì lăn đùng ra, biến thành một con hổ to tướng.

Tôn Ngộ Không cười ha hả:

- Thế là có cao hổ cốt nguyên chất đem bán rồi.

Trư Bát Giới, Sa Tăng cũng nhân cơ hội đó, túm luôn lấy hai tên còn lại bắt chúng phải hiện nguyên hình.

---------------------------------------------

sin loi to cop phan nay hoi kho doc

----------------------------------------------

Hồi 6: Hỏa Diệm Sơn

Lại nói 4 thầy trò cùng nhau đi thỉnh Tây kinh, đột nhiên 

đến một ngày, thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức 

không sao tả nổi, trời tuyết rơi lả tả, thi thoảng lại có 

mưa đá khiến Đường Tăng sưng vù đầu, phải mua ngay 

cái nồi cơm điện đội vào !

Trư Bát Giới nóng quá, vừa gạt tuyết trên mặt vừa nói:

- Đại sư huynh ơi, cứ thế này có khi đệ thành heo quay 

mất, hay đi đâu mua cái máy điều hòa đi.

- Ngu vừa thôi chứ - Tôn Ngộ Không gõ vào đầu Bát Giới 

- chả lẽ cho mày vác máy lạnh bên người à?

- Thì ít ra cũng phải có cái quạt gió chứ. - Sa Tăng kêu.

- Đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo - Đường Tam Tạng gắt - uổng công sư phụ dậy lâu nay, cướp đâu ra điện mà cắm?

- Sao không móc trộm lưới điện hả sư phụ? - Trư Bát Giới hỏi.

- Nếu sở điện lực hỏi thì mi chịu trách nhiệm nhé, ta lập tức câu trộm cho - Tôn Ngộ Không cười.

- Thôi. Em xin kiếu !

Một lúc sau, càng đi vào càng nóng, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng khò khà khò khẹt vừa đi vừa gãi đầu gãi tai.

Đường Tam Tạng nói:

- Ngộ Không, lại bị chí cắn hả? Thầy đã nói rồi, phải chịu khó tắm rửa vào, hoặc phải đi viện chăm sóc lông ấy, ở bẩn như chó ấy thì chí rận đầy mình, còn lây sang cả người sư phụ nữa, thỉnh Kinh về biết đi kưa gái dao đây ?

- Con cũng nghe lời thầy thử tắm rồi nhưng một tháng 

sau lại ngứa ngáy như thường. Mà thầy làm quái gì có 

lông mà sợ chí rận hả thầy.

- Bó tay rồi. Thế mày chưa nghe câu danh ngôn của người đi tu hả : "Trên đầu gọi là tóc, chỗ hiểm hóc gọi là lông" - Đường Tam Tạng a di đà phật nói - Cũng phải thôi, câu này chỉ chuyên để đi đong Girl thui, không có truyền lại cho người phàm tục lười tắm như con !

Quá bực mình, Tôn Ngộ Không đập gậy gọi Thổ Địa:

- Lão đâu rồi, ra đây cho ta.

Thổ Địa chồi lên vái chào, Tôn Ngộ Không nói:

- Khỏi đa lễ, thời gian là vàng là bạc, mau nói xem, tại 

sao nơi đây lại nóng như lò than thế?

- Cái này là do ngài chứ không phải do lão.

- Cái gì? - Tôn Ngộ Không sừng sộ - có tin ta kiện lão ra tận tòa án quốc tế không? ta bị nhốt năm trăm năm nay, lấy đâu ra thời gian đi quậy chứ?

- Ngài không nhớ sao? Năm xưa lúc ngài thác loạn 

trong vũ trường New Thái Thượng Lão quân Century 

Club , ngài "bay" dữ quá làm đổ cả lò luyện đan, hic thật 

không ngờ lò luyện đan lại rơi thẳng xuống dưới này, 

tạo thành ngọn Hỏa Diệm Sơn.

- Thì ra là thế - Tôn Ngộ Không gật gù - ta nhớ rồi, hôm đó Thái Thượng Lão Quân khai trương vũ trường, làm sao ta có thể vắng mặt được. Nhớ lại lúc đó ta uống nhầm mấy viên thuốc lắc dỏm nên bay dữ quá, vô tình xô đổ lò luyện đan của lão quân, hic nghĩ lại đến giờ này ở một số chỗ, lông của ta vẫn chưa mọc được.

- Chỗ nào thế? - THổ Địa hỏi.

- Hóng hớt, chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy lúc nhẩy đầm ý.

Trư Bát Giới từ nãy giờ nghe lỏm làu bàu:

- Đấy các cụ dạy cấm có sai, ăn hại cũng không bằng phá hoại mà lị, cũng tại sư huynh nên chúng ta mới khổ thế này.

- Gớm, khổ thì ta dẹp, thổ địa có cách nào dập lửa không?

- Cứ đến chỗ Bà La Sát mà thuê Quạt Ba Tiêu nhưng nói trước mụ lấy giá cắt cổ đấy.

- Xời ơi, trước giờ Đại thánh ta có bao giờ trả tiền đâu, 

let's go cái đầu lâu!

Dứt lời Tôn Ngộ Không đằng vân một mạch đến La Sát Động.

Gã đập cửa gọi ầm ĩ:

- Bà chị ơi, bà chị gì xinh xinh ơi.

Bà La Sát chạy ra:

- Đứa nào phá làng phá xóm thế hả? Có cho người ta ngủ không thì bảo?

- Em muốn mượn quạt ba tiêu của bà chị - Tôn Ngộ Không nói.

- Xời ơi, quạt của ta có phải của chùa đâu mà cho mi mượn? Biết thủ tục đầu tiên rồi chứ?

- Thủ tục đầu tiên là thủ tục gì?

- Mày vừa ở bển về đấy à? Tiền đâu là đầu tiên hiểu chưa con?

- A hiểu rồi.Có điều đệ vừa đánh bạc cháy túi rồi.

- Thế bao giờ chữa cháy được thì lấy.

- Đại tỉ nể tình em tí.

- Mỡ đấy mà húp nhớ.

Nói rồi cánh cửa đóng sầm lại.

Tôn Ngộ Không lầm bầm: Mụ keo kiệt, đã thế đừng trách Tôn Ngộ Không ta ác.

Nói rồi ngài biến thành một con ruồi bay vào trong.

Gặp đúng lúc bà la sát đang nằm trên ghế ABC-ABC với Ngưu Ma Vương.

Tôn Ngộ Không lặng lẽ bay tới, đậu sát vành tại.

Vừa chạm vào màng nhĩ, ngài hét lớn:

- Bà chị mà không cho mượn quạt thì cho em mượn lỗ t

ai trình diễn show âm nhạc nhé, đảm bảo nghe xong bà chị cho em mượn ngay.

Bà la sát giật mình bật dậy vớ cái áo đập lia lịa vào đầu nhưng hỗi ôi, vẫn nghe giọng con khỉ đột nói:

- Bài đầu tiên là "Con rắn vào hang nhổ nước bọt", sợ bà chị nghe không rõ nên em vặn volume hết cỡ.

"Rầm rầm, chát chát, huỳnh huỵch".

Bà La Sát ôm đầu kêu la thảm thiết.

- Bài thứ hai là "Cái thò cái thụt" nhé!

"Xình chát xình, bùm bùm".

- Và tiếp theo là một Rockshow đặc biệt.

- Thôi đủ rồi, - Bà La Sát thở phì phò - đủ rồi, ta phê lắm rồi.

- Cho mượn quạt chưa?

- OK, mượn gì cũng được.

* * *

Tôn Ngộ Không đang ung dung xách quạt ba tiêu về 

chợt thấy Trư Bát Giới hớn ha hớn hở chạy đến đón.

- Sư huynh, anh về rồi à?

- Ừ. Sao chú mày lại ở đây?

- Sư phụ nóng ruột nên bảo đệ đến, nhưng đệ biết thừa sư huynh tài ba hơn người, cần quái gì đến đệ.

- Dĩ nhiên, - Tôn Ngộ Không cười hi hí - sư huynh mày đã ra tay thì gạo cũng xay ra cám.

- Quạt ba tiêu đâu?

- Đây thôi, Tôn Ngộ Không rút trong người ra.

- Thật không đấy? Dạo này hàng giả nhiều lắm.

- Yên tâm đi, có cả tem bảo hành ở trên đấy thì sai thế quái nào được.

Trư Bát Giới nhìn ngó hồi lâu rồi nói:

- Ừ tem thật, có điều quá hạn sử dụng rồi, thôi huynh lấy nhằm quạt giả rồi.

Tôn Ngộ Không chăm chăm nhìn lại rồi giậm chân, ném quạt xuống đất nói:

- Khốn nạn, mụ này ranh như ma lanh, để tao quay lại cho mụ một bài học.

- Khỏi cần - Trư Bát Giới nhặt quạt rồi cười rộ lên.

- Sao?

- Ngươi ngu như con tu hú, dốt như con tốt ấy !

- Mày dám nói với sư huynh như thế à? Chán cơm thèm đất thích nghe kèn rồi phải không em?

Trư Bát Giới chợt rùng mình, hiện nguyên hình thành Ngưu Ma Vương.

Tôn Ngộ Không thấy Ngưu Ma Vương bèn nhào tới:

- Đại ca Trâu điên của đệ !

Ngưu Ma Vương hừ hừ lỗ mũi trâu:

- Thằng khốn nạn, éo cho vợ chồng tao đc 1 phút riêng tư, bố mài cáu !

Nói rồi Ngưu Ma Vương dùng cây chĩa ba đâm tới.

Tôn Ngộ Không nhanh như chớp vung gậy đánh trả, chẳng mấy chốc đã đánh gẫy cả cây chĩa ba của y.

- Lêu lêu, mua phải hàng dỏm rồi.

Ngưu Ma Vương tức xì khói ra khỏi tai, y lồng lộn hóa thành một con trâu khổng lồ.

- Tao sẽ cho mày bẹp dí.

Tôn Ngộ Không dắt cây thiết bảng vào trong tai rồi phất ra mảnh lụa đỏ, phất mạnh:

- Cũng may trước có sang Tây Ban Nha học đấu bò tót, nhào vô kiếm ăn.

- Tao sẽ húc cho mày thủng ruột.

Hấp.

- Xí hụt, thế mà cũng gọi là Ngưu Ma Vương.

Hấp.

Lại hụt, lại đâm, lại hụt...................

Ngưu Ma Vương lồng lộn:

- Ta mà đâm hụt mi phát này ta thề không làm trâu.

- Phải rồi, mi không làm trâu thì làm heo nái đi.

Ngưu Ma Vương càng tức hơn, hồng hộc xông tới.

Tôn Ngộ Không phì phèo châm điếu thuốc lá khinh 

khỉnh chờ đợi.

Hấp.

Ngưu Ma Vương phóng vụt qua mảnh vải đỏ, tiện chân, Tôn Ngộ Không đưa ra ngáng chân y.

Ngưu Ma Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, rơi thẳng 

xuống Hỏa Diệm Sơn đang bốc cháy phừng phừng.

Tôn Ngộ Không với xuống:

- Thành trâu nướng chưa?

- Cứu ta với - Ngưu Ma Vương kêu lên.

- Số điện thoại cứu hỏa bao nhiêu ấy nhỉ? 113 hay 911 thế?

- Cứu với, gọi 115 ấy, gọi nhớ bảo gặp anh Hồ-ny Kờ-nai nhá !

- .......

- Sao gọi chưa?

- Gọi rồi, ảnh bảo phải chụp ảnh làm bằng chứng, đem đi công chứng 2 bản, nộp lên phường 1 bản, khi nào lấy giấy giới thiệu gọi cho ảnh !

- Thế bó tay rồi, thôi mau gọi cho cho Bà La Sát tới đây !

- Số của mụ ý bao nhiêu?

- 090............

- Xời ơi, điện thoại của đệ hết tiền rồi.

- Điện thoại ở trong áo khoác ta ấy.

Tút ... tút ... tút...

- A Lô, hầu tử hầu tôn đấy hả? Đại vương đây, ở nhà khỏe không?

- Mi gọi đi đâu đấy? - Ngưu Ma Vương gào lên thất thanh.

- Hoa Quả Sơn, lâu rồi chưa nói chuyện với hầu tử hầu tôn của đệ.

- Mi gọi về cho Bà La Sát cơ mà.

- Điện thoại chùa tội gì không buôn, alô, các con hả? Hôm nay buôn thoải mái nhớ, sao thằng Hầu Tam mọc lông trắng à? Còn thằng Hầu Hỉ sinh con trai à? ................

Sau khi Ngộ Không buôn chán buôn chê, hơn ba tiếng sau, bà la sát mới kịp đến

 ------------------------------------------------------------

Hồi 8: Họ hàng Tôn Ngộ Không.

Thầy trò Đường Tam Tạng lại tiếp tục rong ruổi về phía tây, họ nào có ngờ hành động của họ lại bị một toán yêu quái theo dõi chặt chẽ.

Kim Giác đại vương nói:

- Mày thấy chưa? Thằng kia là Đường Tam Tạng.

Ngân giác đại vương nói:

- Úi trời, hình rõ nhỉ, đại ca thấy tiểu đệ mua được cái tivi này nét không?

- Người ta nói ăn thịt Đường Tam Tạng sẽ được trường sinh bất lão.

- Đã thế đệ chỉ mua bằng nửa giá, tuyệt vời quá.

- Chúng ta phải xực hắn.

- Càng nghĩ càng phục tài mua bán của đệ.

Kim Giác đại vương hết chịu nổi, giơ tay đập mạnh vào đầu Ngân Giác đại vương:

- Mày có nghe tao nói gì không đấy? Đang nói phải ăn thịt Đường Tam Tạng hiểu chưa?

- Có chứ, thế đại ca có nghe đệ nói gì không?

- Mày là đồ đầu đất.

- Đại ca thì có.

Thế là hai tên yêu quái lao vào đấm đá nhau túi bụi.

* * *

Tôn Ngộ Không nhún nhảy phía trước, nói:

- Bát Giới, mi đi hái thức ăn đi.

- Sao lại là đệ? Sa Tăng thì sao?

- Nó bận gánh đồ.

- Còn huynh?

- Tao ở lại chăm sóc sư phụ. Hay mày định bắt Tiểu Bạch Long hoặc sư phụ đi? Thôi đi đi, phân công lao động rõ ràng rồi.

Trư Bát Giới vừa đi vừa làu bàu.

Đi ba bước, chửi sư huynh, đi bảy bước, nhiếc sư phụ, thêm một lúc nữa thì nằm ngủ thẳng cẳng.

No bụng, đã mắt, y thủng thẳng đứng dậy đi về.

Về đến nơi đã thấy Tôn Ngộ Không cười khì khì:

- Ngủ ngon nhỉ.

- Gì thế? ĐỊnh gắp lửa bỏ tay người hử? Ai ngủ? Có huynh ngủ thì có.

- Thôi đi mày ơi, mày vừa đi vừa chửi y như Chí Phèo, hết chửi sư huynh rồi chửi sư phụ, hô hố, sau lại còn ngáy phì phì nữa chứ.

- Bốc phét vừa thôi huynh, huynh có gì làm bằng chứng?

- Chuyện vặt, xem đây này.

Dứt lời, Tôn Ngộ Không móc ra chiếc máy quay phim kĩ thuật số, Trư Bát Giới tái mặt:

- Huynh, huynh quay lúc nào thế?

- Kể về biến phép đại ca mày đứng thứ nhì không ai dám đứng thứ nhất em ơi, anh mày biến thành một con ruồi bám theo mày đấy chứ/

- Đồ ruồi hôi - Trư Bát Giới làu bàu.

- Khôn hồn đi thêm lần nữa, không thì tao úynh cho một trận bây giờ.

Trư Bát Giới đi được một lúc, gặp một con ong, y cúi chào:

- Chào sư huynh.

Gặp một cây dừa:

- Sư huynh, đệ không dám nữa.

Gặp một tảng đá lớn:

- Đệ đang đi đấy nhớ sư huynh.

Gặp hai tên tiểu yêu:

- Sư huynh biến làm hai người cơ à?

Hai con tiểu yêu trói nghiến y lại, y vẫn há hốc mồm:

- Sao huynh trói đệ thế? Đệ có lười đâu?

* * *

Chờ mãi không thấy Trư Bát Giới quay về, Tôn Ngộ Không sốt ruột:

- Con heo mập chết tiệt, không biết đi đâu rồi.

Đường Tam Tạng ôn tồn nhắc:

- Ngộ Không, đừng chửi bậy giữa đường, sai dịch mà biết phạt chết.

- Kệ xác nó, thôi chúng ta lên đường.

Đi được một lúc, chợt thấy một ông lão ôm chân rên rỉ bên đường.

- Help me. - ông lão thều thào.

- Lão già này sính ngoại quá - Tôn Ngộ Không phì cười - kệ xác lão đi.

- Cứu tôi với. - ông lão lại nói.

- Đang bận lên đường - Đường Tam Tạng nói - cứ mặc kệ ông ấy.

- Ai đó cõng tôi, tôi trả 100 lượng bạc.

Đường Tam Tạng vừa nghe nói lập tức vỗ vai Tôn Ngộ Không:

- Không thể thấy chết không cứu.

Tôn Ngộ Không làu bàu:

- Vừa nghe thấy hơi tiền là mắt sáng rực, giọng thay đổi 180 độ.

Đường Tam Tạng nhẩy xuống ngõ ý cho ông lão mượn ngựa.

- Lão đau chân, không cưỡi ngựa được.

Đường Tam Tạng nói:

- Vậy thì để Ngộ Không cõng lão vậy.

- Con á? Còn khuya nhá.

- Cõng không thì bảo? Không ta lại niệm chú bây giờ?

- Từ từ đã, rồi sẽ cõng. - Tôn Ngộ Không nói - nhớ chia tiền cho con với.

- Ok, không thiếu phần của mi đâu.

Nào ngờ, Tôn Ngộ Không vừa cõng ba bước đã cảm thấy mình đang cõng cả một quả núi, vừa quay lưng nhìn lên thì ông lão đã biến thành Kim Giác đại vương, xách cổ Đường Tam Tạng và Sa Tăng bay lên cao, còn trên lưng mình là nguyên tòa tháp Ép Phen cao ngất ngưởng.

Tôn Ngộ Không kêu lên:

- Sa Tăng, sao mày để nó bắt dễ thế?

- Mọi khi em thấy đánh nhau đại sư huynh ra tay trước mới đến lượt bọn em, giờ đại sư huynh chưa ra tay sao em dám?

- Khốn nạn, quan liêu đến thế là cùng.

- Từ từ ở đó nhé, bye bye. - Kim Giác đại vương cười lớn rồi bay vọt mất.

Đến lúc Tôn Ngộ Không thoát được tòa tháp đó, bóng dáng hắn đã mất dạng tận nơi nào.

Hoảng hồn hoảng vía, Tôn Ngộ Không lập tức gọi Thổ Địa lên hỏi:

- Ông có biết ai bắt cóc sư phụ ta không?

- Không biết.

- Làm ăn tắc trách thế hả? Có biết tội gì không?

- Sorry đại thánh, cũng vì mấy hôm nay cơ quan chúng tôi họp giao ban, sổ sách chưa chuyển kịp đến.

- Ta còn lạ gì nữa? Chắc chắn các ông nhậu nhẹt đến độ quên cả sổ sách chứ gì?

- Sao đại thánh biết? - Thổ Địa tròn mắt

- Lúc trước trên Thiên Đình ta cũng thế.-Tôn Ngộ Không buột miệng rồi mặt đỏ phừng phừng quát - Hừ, lằng nhằng, mau tìm thông tin cho ta xem.

- Chờ lát, để tôi lên internet lấy tin xem.

Thổ địa móc laptop ra gõ gõ một hồi rồi nói:

- Vùng này có 2 con yêu quái, Ngân Giác và KIm Giác, phép thuật thì thường thôi, quan trọng là có một chiếc hồ lô cực kỳ lợi hại, hễ gọi tên người ta thì sẽ bị hút vào bình.

- OK nhớ rồi, cám ơn nhớ, lần sau ta sẽ bo cho lão.

* * *

Tôn Ngộ Không bay một lèo đến cửa động quát tháo ầm ĩ, quả nhiên hai con yêu tinh cầm chiếc bình chạy ra.

- Thì ra là mày hả con khỉ khô?

Tôn Ngộ Không tức lắm nhưng cố nhịn cười hề hề:

- Ta không phải Tôn Ngộ Không.

- Thế mày là thằng nào? Hừ, định lừa anh mày chắc?

- Ta là Không Ngộ Tôn.

- Xời ơi, lừa ai hả em?

- Thật đấy chứ, có giấy chứng minh nhân dân đây này.

- Đâu? - Ngân Giác lại gần rồi đưa mắt nhìn vào tờ giấy Ngộ Không biến ra rồi gật gù - ừ nhỉ, không phải Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không chỉ chờ có vậy lập tức đấm mạnh vào mắt hắn.

- Cho mày chừa tội ngu.

Ngân Giác giận lắm quát lớn rồi xông vào đánh túi bụi.

Kim giác bên ngòai thấy không ổn, lập tức mở nút hồ lô nói:

- Ngộ không Tôn.

Tôn Ngộ Không nhủ thầm: "Ngộ Không Tôn chỉ là nickname, cho mày gọi đến sáng mai"

Bèn trả lời:

- Sếp đây.

Nào ngờ chiếc bình hút một mạch thẳng vào bên trong.

Bị rơi vào trong, Tôn Ngộ Không giật mình, bên dưới toàn axit đậm đặc bèn biến thành một con ruồi bay vo ve trên không trung.

- Bỏ xừ, rơi xuống dưới này không chết cũng thành tật.

Rồi ngài nhổ một cọng lông thả xuống dưới, biến thành một Tôn Ngộ Không giả bị tan một nửa người.

Tôn Ngộ Không hét lớn:

- Tan rồi, đau quá, mất nửa người rồi.

Hai con yêu tinh cả mừng, vội vàng mở nắp ra, Tôn Ngộ Không chỉ chờ có vậy, lập tức bay vọt ra ngoài.

Đi ra, ngài hóa thành hàng ngàn hồ lô ném thẳng vào chỗ Kim Giác và Ngân Giác.

Ngân Giác nói:

- Đại ca ơi, hình như đệ say rồi thì phải, sao nhiều hồ lô thế?

- Ừ, hình như tao cũng thế? Úi giời, sao nhiều thế?

- Hàng giả dạo này nhiều quá. Chết cha, biết đâu là hồ lô thật bây giờ?

- Yên chí đi, hồ lô của chúng ta có tem bảo hành đàng hoàng.

Nào ngờ kiểm tra lại, thấy hồ lô nào cũng có tem bảo hành.

Ngân giác nói:

- Hay chúng ta thử từng cái một.

Nói rồi hắn mở một hồ lô nói:

- Kim giác.

Kim giác nghe vậy nhào tới đấm mạnh vào Ngân giác:

- Thằng đầu đất, mày định hại tao chắc? Ngu thế?

Ngân giác bị đánh đau đá trả:

- Thế ông có cách gì hay?

Trong lúc cả hai đánh đấm túi bụi, Ngộ Không bước tới nhặt hô lô lên nói:

- Hai vị đại vương ơi.

Hai tên đang đánh nhau thấy Ngộ Không gọi đồng loạt quay lại:

- Cái gì?

Chiếc hồ lô khởi động hút cả 2 vào.

Vừa vào đến miệng bình, Ngân Giác lấy thân bịt miệng bình lại, nói:

- Huynh chạy đi.

Kim Giác cố xua Ngân Giác ra nói:

- Để ta hy sinh, mi đi đi.

Thấy hai anh em nhường nhau, Tôn Ngộ Không ngứa mắt ấn cả hai vào nói:

- Cả 2 vào cho công bằng, đỡ phải nhường.

Hút được cả 2, Tôn Ngộ Không sung sướng chạy đi tìm Đường Tam Tạng:

- Sư phụ ơi, bắt được bọn nó rồi.

Đường Tam Tạng mừng rỡ:

- Thế à?

Nào ngờ chiếc hồ lô vẫn còn mở nắp, Đường Tam Tạng lập tức bị hút về phía trong.

Tôn Ngộ Không kêu khổ:

- Bỏ xừ rồi.

Không còn cách nào khác, đành lấy búa đập vỡ chiếc bình ra.

Thoát ra ngoài, Đường Tam Tạng ôn tồn nói với Kim giác, Ngân Giác:

- Thấy huynh đệ hai ngươi tình thâm, ta tha cho các ngươi lần này.

- Đa tạ thánh tăng - cả 2 anh em nói.

- Có điều phải xì ít tiền chứ? - Đường Tam Tạng nháy mắt - đa tạ xuông thế à?

- Bọn tôi làm gì có tiền. - Kim Giác kêu lên.

- Định xù hả? - Đường Tam Tạng quát - Ngộ Không, hút bọn nó cho ta.

Tôn Ngộ Không cười khổ:

- làm gì còn bình nữa mà hút?

 nơi, cứu đức lang quân yêu quý của mình

----------------------------------------------------

Hồi 9: Thỏ trắng.

Hành trình đến Thiên Trúc càng lúc càng gần. Thấm thoát, bao khó khăn gian khổ đã ở lại phía sau bốn thầy trò.

Một ngày nọ, đang đi trên đường chợt thấy Nhị Lang Thần từ trên không bước xuống.

- Hi, bốn vị có khỏe không?

Tôn Ngộ Không vừa thấy Nhị lang thần thì khẽ hừ mũi rồi quay mặt đi.

Đường Tam Tạng cười cầu tài:

- Khỏe.

Trư Bát Giới xẵng giọng:

- Không ở trên trời lại trốn xuống hạ giới chơi bời phải không?

- Nói năng cẩn thận nhớ, ta xuống trần là có việc đấy.

- Việc gì thế?

- Con thỏ ngọc của Hằng Nga xổng xuống trần gian, hừ, cuối cùng ta phải xuống trần vì sợ nó làm hại chúng sinh.

- Mi thừa thời gian lo chuyện bắt gà bắt thỏ nhỉ? - Trư Bát Giới hừ giọng - thế làm sao mà sổng?

Nhị lang Thần cười hì hì:

- Cũng tại ta, hôm đó ta thèm thịt thỏ nên bàn với Hằng Nga đem thỏ ngọc nướng chơi, Hằng Nga cũng lâu rồi chưa ăn thịt thỏ nên đồng ý ngay, trong lúc nàng thò tay vào lồng bắt nó thì lóng ngóng thế nào lại làm nó rơi xuống trần gian.

- Toàn lũ hậu đậu - Tôn Ngộ Không làu bàu.

Rồi ngài quay sang nói nhỏ với Trư Bát Giới:

- Hình như mi ghét thằng cha này lắm thì phải.

- Còn gì nữa, trên thiên đình ai chả biết em với thằng này ghét nhau như chó với mèo.

- Sao thế?

- Nghĩ lại dài dòng lắm, ngày đó nó là thượng cấp của em, toàn bày đặt nhậu nhẹt rồi bắt em lấy tiền túi trả, thế cũng không nói làm gì, có lần em thèm thịt chó, định xực con Hạo Thiên Khuyển của hắn thế mà hắn cũng vênh mặt lên, nói là chó trời gì đó, hừ hừ, có ngày em sẽ cho chó trời của hắn thành chó thiến.

- Ừ, thằng này láo lắm, ngày trước dám bắt tao, -Tôn Ngộ Không gật gù - mà sao nó lại có đến 3 con mắt thế nhỉ? Quái vật.

- Chắc bị nhiễm chất độc màu da cam. - Trư Bát Giới gật gù.

Lúc đó Nhị Lang Thần chợt nói:

- Chúng ta cùng có một mục đích, sao không...

- Hợp tác chứ gì? Còn khuya nhớ. - Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đồng thanh.

- Sao không?

- Chuyện này là lỗi của ngươi, đâu liên quan gì đến bọn ta, tại sao phải gánh chịu với mi.

- OK, thì thôi, có điều ta nghe phong phanh nó định xực Đường Tam Tạng thì phải.

Đường Tam Tạng nghe vậy hoảng vía vội nói:

- Dù sao cũng quen biết với nhau, giúp đỡ nhau là hơn.

Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới nghe vậy chửi thầm đồ nhát chết.

Vừa lúc đó, một trận cuồng phong nổi lên ầm ầm, gió cát mù mịt.

- Thằng khốn nào bày trò này thế nhỉ? - Nhị Lang Thần kêu lên.

- Gió cát thế này có phải hiện tượng ENINO không? - Sa Tăng kêu.

Nhưng chỉ một lúc sau, gió cát đã ngừng hẳn.

- Lạ nhỉ. - Trư Bát Giới nói - mà sư phụ đâu?

- Chết cha, lão ý chạy đi đâu rồi? - Tôn Ngộ Không nói.

- Các ông làm ăn tắc trách quá, Nhị Lang Thần chép miệng - ai đời sư phụ lại chả chịu bảo vệ gì cả.

- Giỏi thì nhào vô mà bảo vệ. - Tôn Ngộ Không nóng miệng - chỉ giỏi nói.

- Không phải tại ông ở đây thì còn lâu chúng ta mới bị lạc mất sư phụ.

Cả bọn cãi nhau om tỏi, chợt Sa Tăng nói:

- Hê có lông thỏ này.

- Chết rồi, đúng là con thỏ tinh rồi. - Tôn Ngộ Không nói.

- Tiếc thật, - Nhị Lang Thần chép miệng, - biết là nó thì đã đón đầu mà bắt còn hơn.

- Biết như ông thì tối này tôi dồn tiên mua vé số rồi, trúng giải độc đắc hẳn hoi nhé. -Trư Bát Giới nói.

- Cãi nhau làm gì? sao không tìm con Hạo Thiên Khuyển bảo nó đi bắt con thỏ về có hơn không?

- Hê mà nó đâu rồi? - Nhị Lang Thần nói.

- Tôi thấy nó đi tìm mấy con chó cái rồi. - Trư Bát Giới nói.

- Hừ, - Nhị Lang Thần rít lên - tiên khuyển mà cũng động lòng phàm, đã thế ta sẽ đem nó làm cầy tơ bảy món chiêu đãi anh em một bữa.

- Hay quá. - Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Tăng đồng loạt kêu lên - ta thèm thịt chó lâu lắm rồi.

* * *

Cũng nhờ bữa thịt chó đó, Nhị Lang Thần và ba đồ đệ của Đường Tam Tạng không còn hục hặc nữa, chẳng mấy chốc đã tìm ra động của thỏ trắng.

Song động cơ quan trùng trùng, Tôn Ngộ Không đành biến thành một con muỗi chui vào trong.

Vừa thấy thỏ ngọc định ve vãn sư phụ, Tôn Ngộ Không định biến thành con muỗi bay vào trong tai nó thì Đường Tam Tạng nói;

- Cô nương cẩn thận đồ đệ của bần tăng biến thành con muỗi rồi bay vào trong tai cô nương ca hát trong đó, đến lúc đó cô nương chỉ có nước thủng màng nhĩ như Bà La Sát.

Tôn Ngộ Không thầm chửi:

- Chả biết lão này phe nào, ai lại chỉ mánh của mình cho con cave này. Hay lão ý muốn ở lại động này luôn không biết?

Song nghĩ đi nghĩ lại thầy không thể không cứu, cuối cùng, Tôn Ngộ Không đành biến thành quả đảo chui tọt vào miệng thỏ ngọc.

Thỏ ngọc chưa kịp ngạc nhiên thì đã nghe tiếng Tôn Ngộ Không nói;

- Thỏ ngọc, khôn hồn thì thả sư phụ ta ra.

- Con khỉ khô, mi ở đâu?

- Mi không nghe lời thì đừng trách lão Tôn biến dạ dày ngươi thành sàn nhẩy đấy nhớ.

- Đừng thách, giỏi thì chơi đi.

- Á à, muốn thách nhà giàu húp tương à? Để lão Tôn cho mi biết tay.

Nói rồi Tôn Ngộ Không hóa ra chiếc catset bật nhạc dance ầm ĩ.

Rầm rầm rầm, chát chát chát, binh binh binh, xình xình xinh.

Thỏ ngọc lăn lộn theo điệu nhạc, Đường Tam Tạng trố mắt nhìn thậm chí còn tưởng không phải Tôn Ngộ Không mà là Thỏ NGọc đang tập nhẩy.

Đến bài thứ 15, Tôn Ngộ Không tạm dừng nói;

- Trong bụng ngươi đúng là nơi tập nhẩy lý tưởng, có thích nhẩy tiếp không?>

- Thôi thôi, tha cho em đại ca ơi.

- Có thả sư phụ ra không?

- Yes, thả , thả liền.

Nói rồi ả cõng Đường Tam Tạng, chạy như bay ra ngoài động.

Vừa ra đến cổng, Tôn Ngộ Không chui ra ngoài, dí gậy vào đầu ả.

Vừa lúc đó, Hằng Nga từ trên mây bay xuống.

- Đại thánh nương tay.

- Vừa ăn thịt chó xong, đang thèm thịt thỏ, cô nương thích thì xuống ăn cho vui. - Tôn Ngộ Không cười hi hi.

Trư Bát Giới thấy Hằng Nga thì mắt sáng rực, vội vàng bay đến lên nói;

- Hằng Nga muội, i miss you so much.

- Thiên Bồng Nguyên Sóai - Hằng Nga nói - lần trước chỉ vì ngài dê tôi, Ngọc đế đã hạ lệnh đầy ngài xuống làm lợn, giờ ngài thích làm kinhkông chắc?

Trư Bát Giới nghe vậy chột dạ bay xuống.

Tôn Ngộ Không nói với lên;

- Thế nào? Cô nương có thích ăn thịt thỏ không?

- Thôi, bỏ qua. - Hằng Nga thở dài - dạo này tôi đang ăn kiêng.

- Thế hả? Tiếc nhỉ? - Tôn Ngộ Không nói.

- Không ăn càng còn - Đường Tam Tạng chợt nói.

Cả bọn trợn tròn mắt nhìn Đường Tam Tạng, Đường Tam Tạng lúng túng hồi lâu rồi cười hì hì;

- Dù sao chúng ta cũng xuất gia, ai lại ăn thịt thế?

nguồn diendan.vnzoom.net

__________________

Hồi 9: Thỏ trắng.

Hành trình đến Thiên Trúc càng lúc càng gần. Thấm thoát, bao khó khăn gian khổ đã ở lại phía sau bốn thầy trò.

Một ngày nọ, đang đi trên đường chợt thấy Nhị Lang Thần từ trên không bước xuống.

- Hi, bốn vị có khỏe không?

Tôn Ngộ Không vừa thấy Nhị lang thần thì khẽ hừ mũi rồi quay mặt đi.

Đường Tam Tạng cười cầu tài:

- Khỏe.

Trư Bát Giới xẵng giọng:

- Không ở trên trời lại trốn xuống hạ giới chơi bời phải không?

- Nói năng cẩn thận nhớ, ta xuống trần là có việc đấy.

- Việc gì thế?

- Con thỏ ngọc của Hằng Nga xổng xuống trần gian, hừ, cuối cùng ta phải xuống trần vì sợ nó làm hại chúng sinh.

- Mi thừa thời gian lo chuyện bắt gà bắt thỏ nhỉ? - Trư Bát Giới hừ giọng - thế làm sao mà sổng?

Nhị lang Thần cười hì hì:

- Cũng tại ta, hôm đó ta thèm thịt thỏ nên bàn với Hằng Nga đem thỏ ngọc nướng chơi, Hằng Nga cũng lâu rồi chưa ăn thịt thỏ nên đồng ý ngay, trong lúc nàng thò tay vào lồng bắt nó thì lóng ngóng thế nào lại làm nó rơi xuống trần gian.

- Toàn lũ hậu đậu - Tôn Ngộ Không làu bàu.

Rồi ngài quay sang nói nhỏ với Trư Bát Giới:

- Hình như mi ghét thằng cha này lắm thì phải.

- Còn gì nữa, trên thiên đình ai chả biết em với thằng này ghét nhau như chó với mèo.

- Sao thế?

- Nghĩ lại dài dòng lắm, ngày đó nó là thượng cấp của em, toàn bày đặt nhậu nhẹt rồi bắt em lấy tiền túi trả, thế cũng không nói làm gì, có lần em thèm thịt chó, định xực con Hạo Thiên Khuyển của hắn thế mà hắn cũng vênh mặt lên, nói là chó trời gì đó, hừ hừ, có ngày em sẽ cho chó trời của hắn thành chó thiến.

- Ừ, thằng này láo lắm, ngày trước dám bắt tao, -Tôn Ngộ Không gật gù - mà sao nó lại có đến 3 con mắt thế nhỉ? Quái vật.

- Chắc bị nhiễm chất độc màu da cam. - Trư Bát Giới gật gù.

Lúc đó Nhị Lang Thần chợt nói:

- Chúng ta cùng có một mục đích, sao không...

- Hợp tác chứ gì? Còn khuya nhớ. - Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đồng thanh.

- Sao không?

- Chuyện này là lỗi của ngươi, đâu liên quan gì đến bọn ta, tại sao phải gánh chịu với mi.

- OK, thì thôi, có điều ta nghe phong phanh nó định xực Đường Tam Tạng thì phải.

Đường Tam Tạng nghe vậy hoảng vía vội nói:

- Dù sao cũng quen biết với nhau, giúp đỡ nhau là hơn.

Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới nghe vậy chửi thầm đồ nhát chết.

Vừa lúc đó, một trận cuồng phong nổi lên ầm ầm, gió cát mù mịt.

- Thằng khốn nào bày trò này thế nhỉ? - Nhị Lang Thần kêu lên.

- Gió cát thế này có phải hiện tượng ENINO không? - Sa Tăng kêu.

Nhưng chỉ một lúc sau, gió cát đã ngừng hẳn.

- Lạ nhỉ. - Trư Bát Giới nói - mà sư phụ đâu?

- Chết cha, lão ý chạy đi đâu rồi? - Tôn Ngộ Không nói.

- Các ông làm ăn tắc trách quá, Nhị Lang Thần chép miệng - ai đời sư phụ lại chả chịu bảo vệ gì cả.

- Giỏi thì nhào vô mà bảo vệ. - Tôn Ngộ Không nóng miệng - chỉ giỏi nói.

- Không phải tại ông ở đây thì còn lâu chúng ta mới bị lạc mất sư phụ.

Cả bọn cãi nhau om tỏi, chợt Sa Tăng nói:

- Hê có lông thỏ này.

- Chết rồi, đúng là con thỏ tinh rồi. - Tôn Ngộ Không nói.

- Tiếc thật, - Nhị Lang Thần chép miệng, - biết là nó thì đã đón đầu mà bắt còn hơn.

- Biết như ông thì tối này tôi dồn tiên mua vé số rồi, trúng giải độc đắc hẳn hoi nhé. -Trư Bát Giới nói.

- Cãi nhau làm gì? sao không tìm con Hạo Thiên Khuyển bảo nó đi bắt con thỏ về có hơn không?

- Hê mà nó đâu rồi? - Nhị Lang Thần nói.

- Tôi thấy nó đi tìm mấy con chó cái rồi. - Trư Bát Giới nói.

- Hừ, - Nhị Lang Thần rít lên - tiên khuyển mà cũng động lòng phàm, đã thế ta sẽ đem nó làm cầy tơ bảy món chiêu đãi anh em một bữa.

- Hay quá. - Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Tăng đồng loạt kêu lên - ta thèm thịt chó lâu lắm rồi.

* * *

Cũng nhờ bữa thịt chó đó, Nhị Lang Thần và ba đồ đệ của Đường Tam Tạng không còn hục hặc nữa, chẳng mấy chốc đã tìm ra động của thỏ trắng.

Song động cơ quan trùng trùng, Tôn Ngộ Không đành biến thành một con muỗi chui vào trong.

Vừa thấy thỏ ngọc định ve vãn sư phụ, Tôn Ngộ Không định biến thành con muỗi bay vào trong tai nó thì Đường Tam Tạng nói;

- Cô nương cẩn thận đồ đệ của bần tăng biến thành con muỗi rồi bay vào trong tai cô nương ca hát trong đó, đến lúc đó cô nương chỉ có nước thủng màng nhĩ như Bà La Sát.

Tôn Ngộ Không thầm chửi:

- Chả biết lão này phe nào, ai lại chỉ mánh của mình cho con cave này. Hay lão ý muốn ở lại động này luôn không biết?

Song nghĩ đi nghĩ lại thầy không thể không cứu, cuối cùng, Tôn Ngộ Không đành biến thành quả đảo chui tọt vào miệng thỏ ngọc.

Thỏ ngọc chưa kịp ngạc nhiên thì đã nghe tiếng Tôn Ngộ Không nói;

- Thỏ ngọc, khôn hồn thì thả sư phụ ta ra.

- Con khỉ khô, mi ở đâu?

- Mi không nghe lời thì đừng trách lão Tôn biến dạ dày ngươi thành sàn nhẩy đấy nhớ.

- Đừng thách, giỏi thì chơi đi.

- Á à, muốn thách nhà giàu húp tương à? Để lão Tôn cho mi biết tay.

Nói rồi Tôn Ngộ Không hóa ra chiếc catset bật nhạc dance ầm ĩ.

Rầm rầm rầm, chát chát chát, binh binh binh, xình xình xinh.

Thỏ ngọc lăn lộn theo điệu nhạc, Đường Tam Tạng trố mắt nhìn thậm chí còn tưởng không phải Tôn Ngộ Không mà là Thỏ NGọc đang tập nhẩy.

Đến bài thứ 15, Tôn Ngộ Không tạm dừng nói;

- Trong bụng ngươi đúng là nơi tập nhẩy lý tưởng, có thích nhẩy tiếp không?>

- Thôi thôi, tha cho em đại ca ơi.

- Có thả sư phụ ra không?

- Yes, thả , thả liền.

Nói rồi ả cõng Đường Tam Tạng, chạy như bay ra ngoài động.

Vừa ra đến cổng, Tôn Ngộ Không chui ra ngoài, dí gậy vào đầu ả.

Vừa lúc đó, Hằng Nga từ trên mây bay xuống.

- Đại thánh nương tay.

- Vừa ăn thịt chó xong, đang thèm thịt thỏ, cô nương thích thì xuống ăn cho vui. - Tôn Ngộ Không cười hi hi.

Trư Bát Giới thấy Hằng Nga thì mắt sáng rực, vội vàng bay đến lên nói;

- Hằng Nga muội, i miss you so much.

- Thiên Bồng Nguyên Sóai - Hằng Nga nói - lần trước chỉ vì ngài dê tôi, Ngọc đế đã hạ lệnh đầy ngài xuống làm lợn, giờ ngài thích làm kinhkông chắc?

Trư Bát Giới nghe vậy chột dạ bay xuống.

Tôn Ngộ Không nói với lên;

- Thế nào? Cô nương có thích ăn thịt thỏ không?

- Thôi, bỏ qua. - Hằng Nga thở dài - dạo này tôi đang ăn kiêng.

- Thế hả? Tiếc nhỉ? - Tôn Ngộ Không nói.

- Không ăn càng còn - Đường Tam Tạng chợt nói.

Cả bọn trợn tròn mắt nhìn Đường Tam Tạng, Đường Tam Tạng lúng túng hồi lâu rồi cười hì hì;

- Dù sao chúng ta cũng xuất gia, ai lại ăn thịt thế?

nguồn diendan.vnzoom.net

__________________

Thạch Sanh

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai mồ côi cha mẹ sống ở một ngôi làng nọ. Thuở bé, do gày gò ốm yếu, dân làng đặt tên cho chàng là Thạch Sùng. Nhưng do lúc lớn ăn nhằm thuốc tăng trưởng dành cho bò húc nên chàng bỗng vụt lớn, trở nên cường tráng hộ pháp. Dân làng âu yếm gọi chàng là Ạc Nôn Thạch Sanh.

Kể từ lúc lọt lòng, gia tài của Thạch Sanh chỉ vỏn vẹn gồm một cái rìu ghẻ sắp long cán và một cái khố rách bươm, mặc vào nhìn giống hệt mấy cái váy xẻ thời nay của các cô bé con. Chàng kiếm ăn bằng nghề chẻ củi. Cứ một bó củi, đổi lấy một nắm cơm với vừng. Bọn buôn lậu nhiều lần tìm đủ mọi cách thuê chàng chặt cây lấy gỗ phá rừng nhưng với bản tính ngay thẳng, chất phác, Thạch Sanh không một lần ưng thuận.

Thạch Sanh có một người bạn thân tên là Lý Thông. "Lý" là lý thú, "thông" là thông dâm. Đây là một gã gian xảo, lắm mưu nhiều mẹo, có sở thích đi chòng ghẹo các cô ả đã có chồng nhằm tìm những khoái lạc bẩn thỉu. Mẹ hắn là một Mama khét tiếng, từng bị liệt vào danh sách đen của đội phòng chống tệ nạn xã hội của làng. Thạch Sanh khù khờ coi hai con người này như những người thân thiết nhất trong gia đình.

Ở một ngôi miếu làng bên, có một con quái thú Rắn 3 đầu 6 đuôi rất ghê sợ. Vốn là một con giun sắp sửa giãy chết, do uống phải thuốc tăng trưởng mà Thạch Sanh xưa kia vô tình đổ xuống cống, Rắn ta vươn vai hoá thân thành một con quái vật gây bao nỗi khiếp sợ cho loài người. Nhà vua đã từng cử bao nhiêu phái đoàn quân sự, chi bao nhiêu tiền chế tạo xe bọc thép, máy bay tàng hình, tên lửa đạn đạo đến nhằm tiêu diệt quái thú nhưng vẫn không thành công. Cuối cùng, vua phải thương lượng với Rắn rằng: cứ mỗi năm một lần, một mạng người phải được cống cho Rắn thì Rắn mới thôi không hoành hành.

Năm ấy, đến lượt nhà Lý Thông phải cống nạp. Hắn và mẹ bàn kế lừa Thạch Sanh vào tròng để thế mạng. Tối đó, Lý Thông gọi Thạch Sanh đến nhậu. Bí mật pha thuốc tăng trưởng vào vò rượu, Lý Thông vừa chuốc rượu cho thằng em bịa ra rằng hôm nay đến phiên hắn phải đi trông miếu thần, mà mẹ già thì đang trúng gió nằm vật vạ ra đấy, không biết làm thế nào. Thạch Sanh uống rượu pha thuốc tăng trưởng, người nóng phừng phừng. Đầu chàng xịt khói, thân hình phình ra suýt đứt cả khố, tay chân nổi bắp cuồn cuộn, nhìn tổng thể giống hệt một con bò tót. Thạch Sanh lấy tay chùi mép, vác rìu lên, quát:

- Anh để em. Em đi canh cho anh. Thằng nào lìu tìu thích trộm miếu em chẻ nó thành củi mang về cho anh bắc nồi nấu cháo cho cụ.

Nói là làm, Thạch Sanh phóng vù ra miếu. Đến nơi, chưa kịp ngồi xuống nghỉ thì ở đâu gió mạnh cấp 12 tràn về, cây cối nghiêng ngả. Một bóng đen khổng lồ xuất hiện, lao vù về phía chàng trai trẻ. Rắn đã tới! Thạch Sanh giật mình sợ quá ném rìu bỏ chạy. Ai ngờ chàng ném mạnh quá, rìu long khỏi cán bay đến chặt đứt phăng cả đầu Rắn, rơi phịch xuống đất, lăn lông lốc như bóng Động Lực. Thạch Sanh trấn tĩnh lại, nhặt đầu Rắn lên, lắp lại rìu, rồi thiêu huỷ đống xác còn lại của Rắn. Từ trong đống tro tàn, hiện lên một bộ cung tên bằng vàng lấp lánh, bóng loáng, vẫn còn nguyên xi cả tem bảo hành. Thạch Sanh mang tất cả những thứ này về nhà Lý Thông.

Cả nhà Lý Thông nghe tiếng Thạch Sanh gọi cửa, thất thần sợ hãi vì tưởng rằng hồn ma của chàng hiện về báo oán. Hai mẹ con nhà họ Lý quỳ lạy rối rít, bà mẹ thì lắp bắp khấn và hứa nguyện sẽ đốt thật nhiều tiền vàng, xe hơi, nhà cửa cho Thạch Sanh, trong khi Lý Thông thì hoảng loạn cuống quít khai hết tất cả mọi chuyện đồi bại mà hắn đã làm trong quá khứ ra: nào là ăn ngủ, ve vãn với vợ ông này, rồi nghịch ngợm vào các trang web bậy bạ nọ kia. Thạch Sanh bấm bụng cười thầm, rồi trấn tĩnh hai mẹ con họ lại và bảo rẳng Rắn đã bị giết chết. Sau khi nghe xong, Lý Thông nảy ra một ý nữa để lừa Thạch Sanh, chiếm đoạt công trạng của chàng. Đoạn hắn bảo:

- Chết chú rồi. Đây là Rắn ngâm rượu của Liên hợp quốc đấy. Chú giết Rắn thế này là phạm tội phá hoại của công. Thôi mau mau trốn đi.

Thạch Sanh tin lời, liền trở lại vào rừng như xưa, nhằm trốn cái ông Liên hợp quốc nào đó mà Lý Thông nói đến. Về phần Lý Thông, hắn mang đầu Rắn đến trình nhà vua, nhận được rất nhiều khen thưởng và được phong chức quan.

Thuở đó, nhà vua chỉ có một đứa con gái độc nhất tên là Quỳnh Châu. Đã đến tuổi cặp kê, Quỳnh Châu được các hào kiệt, siêu sao, diễn viên điện ảnh nối tiếng từ khắp nơi tìm đến cầu hôn, nhưng nàng đều kiêu kì lắc đầu quầy quậy như con bọ gậy.

Một ngày kia, khi đang đi dạo trong vườn, Quỳnh Châu nối hứng bắt chước Hoàn Châu Cách Cách phóng một phát lên mái nhà nhặt quả cầu. Ai ngờ vừa phóng lên một cái thì nàng bị một con đại bàng to tổ chảng từ đâu bay ra quắp đi bay mất luôn. Trước khi đại bàng bay đi xa, người ta còn nghe được tiếng nàng the thé: "Con chim chết dẫm, mày quặp vào đâu không quặp, sao lại quặp vào chỗ này????"

Lại nói chuyện Thạch Sanh. Lúc này chàng đang đi đốn củi, thì thấy phía đẳng xa có một con chim đang quắp một người con gái bay đi rất nhanh. Chàng rút cung tên vàng, ngắm nghĩa một hồi rồi bắn một phát thật lực. Đại bàng trúng tên, máu chảy ra, nhỏ ròng ròng trên mặt đất. Thạch Sanh hối hả theo dấu máu lần đến một miệng hang sâu. Không có cách nào xuống được, chàng lủi thủi ra về, buồn rầu vì mất dấu người đẹp.

Nhà vua lúc này đang hối thúc "người hùng" Lý Thông đi tìm bằng được con gái rượu về. Trong khi Lý Thông đang không biết phải làm sao thì hắn nhận được SMS của Thạch Sanh, nói rằng đã biết dấu vết nơi ở của đại bàng. Lý Thông lập tức kéo một đoàn xe tăng vận tải rồng rắn cùng Thạch Sanh đến miệng hang.

Khi tới miệng hang, Lý Thông buộc dây quanh người Thạch Sanh rồi đẩy chàng xuống hố. Cả đoàn người hồi hộp xúm lại quanh miệng hố sâu hoắm, chờ công chúa được đưa trở về.

Ở dưới miệng hang sâu, Thạch Sanh mò mẫm một hồi đụng phải công chúa đang nằm co quắp. Tưởng ma, cả hai hét ầm ĩ, rung chuyển cả hang. Thạch Sanh trấn tĩnh lại rồi đưa công chúa men theo lối cũ, leo lên dây ra ngoài. Lý Thông lại một lần nữa chơi bẩn: hắn đón lấy công chúa, nhét giẻ lau bảng vào mồm nàng, rồi chặn nguyên cả cái xe tăng lên miệng hố, bịt lại nhốt Thạch Sanh bên dưới.

Chàng trai trẻ ở dưới hoảng sợ, rút cung tên vàng ra bắn tứ phía, múa rìu loạn xạ vì sợ đại bàng còn đâu đó trong hang. Được một lúc, chàng bật đuốc lên xem xét, thì hoá ra đại bàng nghe phải tiếng hét âm vang trong hang của hai người ban nãy, đứt mạch máu não, loạn dây thần kinh, đã lăn quay ra tắt thở từ bao giờ. Thạch Sanh nhổ toẹt vào xác đại bàng, rồi mò mẫm tiếp để tìm được ra. Được một lúc, chàng cứu được một vị thần bị nhốt trong lồng sắt. Vị thần than rằng ông chính là con trai của vua Rồng, chồng của vua Cú, chú của vua Tê giác, bác của vua Khỉ, do một lần trót dại vặt lông một con chim ưng khác là bồ của con đại bàng này nên bị đại bàng bắt nhốt vào cũi, mất hết phép màu. Vị thần cảm tạ Thạch Sanh, rồi tung phép, làm sập hang, cứu cả hai ra ngoài. Trước khi trở về nhà, vị thần tặng cho Thạch Sanh một quả đàn điện Washburn KC-40V mới toanh, kèm 1 dàn Crate Amp và một cái Mic ATR30 mua ở Bestbuy to huỵch làm quà tặng.

Lại nói về công chúa, sau khi được đưa về đến cung thì bị Lý Thông cho uống thuốc cấm khẩu. Những ngày sau đó, công chúa chỉ biết "ứ ứ" mấy câu vô nghĩa, không làm cách nào kể cho nhà vua nghe về người hùng trong mộng đã cứu nàng thoát khỏi hang đại bàng là ai. Rất may, khi các hào kiệt, siêu sao, hảo hán khác kéo đến bên nàng, họ cứ hỏi cầu hôn một câu là nàng lại "ứ" một câu, nên Quỳnh Châu cho đến giờ vẫn chưa bị chàng hào kiệt nào cưới mất.

Thạch Sanh lúc này vác đàn, vác Amp đi biểu diễn tứ tung. Chẳng may đến phủ Lý Thông, chàng bị bắt giam vào ngục. Tức mình, cắm Amp vào, cắm Mic vào, chàng hát ầm ĩ cho bõ tức. Tiếng đàn có sức mạnh thần kì, cộng với tiếng hét ầm ĩ quen thuộc thuở nào làm cho Quỳnh Châu bỗng bật dậy nói được. Nàng kể hết với vua cha về người hùng Thạch Sanh và sự đểu cáng của Lý Thông. Vua cha giận lắm, sai quân lính bắt mẹ con Lý Thông, lột hết áo mũ quan, lột hết huy hiệu huy chương, và tống khứ về quê. Dọc đường mẹ con nhà Lý gặp quả báo bị sét đánh cháy đen thui. Thạch Sanh cưới công chúa, hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, và vẫn không quên hàng tháng uống thuốc tăng trưởng đều đặn nhằm tăng cường "sức khoẻ"