Những cơn ác mộng và nguy cơ suy giảm nhận thức
Những cơn ác mộng là phổ biến và hiếm khi là dấu hiệu của những vấn đề đáng lo ngại về sức khỏe. Tuy nhiên, một số nghiên cứu mới đã phát hiện ra mối liên hệ tiềm tàng đáng lo ngại giữa những cơn ác mộng thường xuyên hoặc dai dẳng với khả năng nhận thức trong tương lai. Các cuộc nghiên cứu trước đây đã tìm thấy mối liên hệ giữa các vấn đề về giấc ngủ ở tuổi trưởng thành, bao gồm cả những cơn ác mộng, và sự khởi phát của các bệnh thoái hóa thần kinh. Một phân tích gần đây đã xác định mối liên hệ có thể có giữa những cơn ác mộng trong thời thơ ấu và những lo ngại về sức khỏe nhận thức.
Một phân tích dọc tiến cứu sử dụng dữ liệu bao gồm tất cả những người sinh ra ở Anh trong một tuần vào năm 1958. Ở độ tuổi 7 (năm 1965) và 11 (năm 1969), các bà mẹ được yêu cầu báo cáo liệu con của họ có trải qua những cơn ác mộng trong 3 tháng qua hay không. Trong số 6991 trẻ em (51% là bé gái), 78,2% báo cáo không bao giờ gặp ác mộng, 17,9% có gặp ác mộng thoáng qua và 3,8% gặp ác mộng dai dẳng. Ở độ tuổi 50 (2008), 262 người tham gia đã bị suy giảm nhận thức và 5 người được chẩn đoán mắc bệnh Parkinson. Sau khi điều chỉnh cho tất cả các đồng biến, việc gặp ác mộng thường xuyên hơn trong thời thơ ấu có ý nghĩa tuyến tính và có ý nghĩa thống kê liên quan đến nguy cơ cao hơn phát triển suy giảm nhận thức hoặc bệnh Parkinson (P = 0,037) ở cả nam và nữ. So với những người không bao giờ có giấc mơ xấu, những người có giấc mơ xấu dai dẳng có nguy cơ mắc chứng suy giảm nhận thức hoặc bệnh Parkinson tăng 85% ở tuổi 50 (tỷ lệ chênh lệch điều chỉnh [aOR] = 1,85; 95% CI, 1,10-3,11; P = 0.019).
Những phát hiện này cho kết quả tương tự ở người trung niên và lớn tuổi. Kết quả từ một nghiên cứu đoàn hệ lớn gần đây cho thấy những người trung niên khỏe mạnh gặp ác mộng ít nhất một lần một tuần có khả năng bị suy giảm nhận thức cao gấp bốn lần trong thập kỷ tiếp theo. Những người lớn tuổi có cùng tần suất gặp ác mộng có khả năng được chẩn đoán mắc chứng mất trí nhớ cao gấp đôi so với những người cùng lứa tuổi không bao giờ gặp ác mộng. Phân tích bao gồm 605 người trung niên (35-64 tuổi) được theo dõi trong tối đa 13 năm và 2600 người lớn tuổi (≥ 79 tuổi) được theo dõi trong tối đa 7 năm. Sau khi điều chỉnh cho tất cả các đồng biến, tần suất gặp ác mộng cao hơn có liên quan đáng kể tới nguy cơ suy giảm nhận thức cao hơn ở người trung niên (P= 0,016) và nguy cơ sa sút trí tuệ cao hơn ở người lớn tuổi (P = 0,001). Trong mô hình được điều chỉnh, những người báo cáo có một hoặc nhiều cơn ác mộng hàng tuần có nguy cơ suy giảm nhận thức cao gấp bốn lần (aOR = 3,99; 95% CI, 1,07-14,85) so với những người không gặp ác mộng. Những người lớn tuổi có một hoặc nhiều cơn ác mộng hàng tuần có nguy cơ mắc chứng mất trí nhớ cao hơn gấp đôi (aOR = 2,21; 95% CI, 1,35-3,62).
Đối với những người được chẩn đoán lâm sàng mắc chứng rối loạn ác mộng, một nghiên cứu mới cho thấy rằng nghe những âm thanh tích cực trong khi ngủ có thể là một biện pháp can thiệp tốt. Một nghiên cứu được thực hiện ở Thụy Sĩ bao gồm 36 người tham gia vào một bài học ban ngày về liệu pháp diễn tập tưởng tượng, dạy họ chuyển hướng những cơn ác mộng của mình sang những giấc mơ tích cực. Những người tham gia được dạy nhớ lại một cơn ác mộng, thay đổi nó thành một điều gì đó tích cực về mặt tinh thần và sau đó thực hành "giấc mơ được viết lại" trong ngày. Một nửa số người tham gia cũng được nghe một âm thanh đặc biệt khi họ thực hành những giấc mơ tích cực. Trong 2 tuần, âm thanh được phát trong chu kỳ REM của họ. Những người được nghe âm thanh gặp ít ác mộng hơn đáng kể. Các tác giả báo cáo: "Sự khác biệt này cho thấy quy mô ảnh hưởng từ trung bình đến lớn và bền vững sau 3 tháng theo dõi".
Mặc dù những cơn ác mộng không thường xuyên có thể vô hại, nhưng khi vấn đề này xảy ra thường xuyên và dai dẳng có thể có tiềm ẩn nguy cơ đối với sức khỏe nhận thức lâu dài.
Nguồn: Medscape. Trending Clinical Topic: Nightmares and Dementia.