Cần hỗ trợ? Hãy trò chuyện với shop nhé!
Có một điều kỳ lạ là giữa muôn vàn cung bậc cảm xúc của con người, nỗi buồn lại thường được các nghệ sĩ lựa chọn để gửi gắm vào tác phẩm của mình. Phải chăng chính trong những khoảng lặng u uất ấy, tâm hồn người nghệ sĩ mới dễ dàng kết nối và tạo nên những rung cảm sâu sắc nhất cho người xem?
Hãy cùng chiêm ngưỡng những kiệt tác đẫm lệ của thế giới và cảm nhận nỗi buồn man mác, đầy ám ảnh mà chúng mang lại.
"Tại ngưỡng cửa vĩnh hằng" được xem là bức tranh buồn bã nhất của Van Gogh, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bức tranh khắc họa hình ảnh một ông lão gục mặt trên ghế, hai tay ôm đầu trong tuyệt vọng. Nỗi đau đớn, sự giằng xé trong tâm can ông lão như hiện hữu trước mắt người xem.
Tuy nhiên, tựa đề "Tại ngưỡng cửa vĩnh hằng" lại ẩn chứa một tia hy vọng le lói. Phải chăng Van Gogh muốn nhắn nhủ rằng, sau những khổ đau, con người rồi sẽ tìm thấy sự bình yên trong cõi vĩnh hằng?
"Nỗi buồn" (hay còn gọi là "The Magdalen") của Paul Cézanne là tiếng lòng thổn thức trước nỗi đau mất mát. Bức tranh khắc họa hình ảnh Mary Magdalene, nhân vật nổi tiếng trong Kinh thánh, trong tư thế ủ rũ, chìm đắm trong nỗi đau khi hay tin người thân yêu qua đời.
Bảng màu lạnh lẽo xanh - trắng - xám, kết hợp với hình ảnh chiếc sọ người, biểu tượng của cái chết và sự u sầu, càng làm tăng thêm vẻ tang thương cho tác phẩm.
Christina, người phụ nữ mặc váy hồng nằm lẻ loi trên bãi cỏ, nhìn về phía trang trại xa xôi trong "Thế giới của Christina" của Andrew Wyeth, khiến người xem không khỏi chạnh lòng. Dường như cô đang cố gắng gượng dậy để tiến về phía trước, nhưng bất lực.
Bức tranh là lời khẳng định cho sự hiện hữu của những nỗi đau, những bất lực và tuyệt vọng trong tâm hồn con người.
Vẻ đẹp u buồn, lãng mạn toát ra từ bức tranh "Nỗi u sầu" của Louis-Jean-Francois Lagrenée. Trên nền tối, người phụ nữ chống cằm, đặt tay lên đùi, chìm trong suy tư. Dù nét mặt phảng phất nỗi buồn, nhưng dáng vẻ ấy vẫn toát lên vẻ đẹp dịu dàng, đầy chất thơ.
"Nghệ sĩ guitar già" là kiệt tác của Picasso trong Thời kỳ xanh (1901-1904). Bức tranh khắc họa chân dung người nhạc sĩ già mù lòa, nghèo khổ. Bảng màu xanh lam u ám, dáng vẻ tiều tụy của người nghệ sĩ cùng những ngón tay dài gầy guộc gảy đàn trên đường phố Barcelona càng khiến cho không khí bức tranh thêm phần bi thương.
"Absinthe" của Edgar Degas không trực tiếp miêu tả nỗi buồn, nhưng lại khiến người xem cảm thấy nặng nề trước sự cô đơn và mệt mỏi của nhân vật chính. Nữ diễn viên Ellen Andree, bạn của Degas, ngồi thẫn thờ bên bàn, gương mặt chán nản, cánh tay buông thõng như thể hiện sự bất lực. Trước mặt cô là ly absinthe, loại rượu nổi tiếng với khả năng gây ảo giác và rối loạn tâm thần.
Người đàn ông ngồi cạnh Ellen lại quay mặt đi hướng khác, càng làm tăng thêm sự cô độc của người phụ nữ. Bức tranh như một lời khẳng định cho sự cô đơn giữa dòng đời, một cảm giác mà có lẽ ai trong chúng ta cũng từng trải qua.
"Nighthawks" là bức tranh về sự cô đơn của con người trong xã hội hiện đại. Edward Hopper từng nói về tác phẩm của mình: "Có lẽ một cách vô thức, tôi đang vẽ nên sự cô đơn của một thành phố lớn". Ba vị khách ngồi ở quầy, đối diện với người phục vụ, nhưng dường như mỗi người đều chìm đắm trong thế giới riêng, tách biệt khỏi thế giới xung quanh.
Bố cục chặt chẽ, ít chi tiết, không lối vào quán, không mảnh vụn trên đường... Tất cả tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến đáng sợ. Ánh đèn neon rực rỡ càng làm nổi bật sự cô đơn, trống rỗng của mỗi con người.
Mỗi tác phẩm nghệ thuật là một câu chuyện kể bằng màu sắc, bằng đường nét. Những kiệt tác đẫm lệ kể trên đã chạm đến những góc khuất u buồn nhất trong tâm hồn người xem, để rồi từ đó, mỗi chúng ta tự chiêm nghiệm về chính mình, về cuộc sống muôn màu, muôn vẻ này.