GIÀU TÂM THÁI
GIÀU TÂM THÁI
MỤC TIÊU
- Giúp học viên nhận thức cách đối đãi với con người để có thể bảo hộ cho mình và bảo hộ cho người.
- Thấu hiểu 3 tâm thái An vui, Bao dung, TT-BO và tầm quan trọng của 3 tâm thái này để biết cách khởi tạo nguồn năng lượng bên trong mình, dịch chuyển tâm thái phù hợp trên nền tảng của trí tuệ, kích hoạt được nguồn năng lượng của trí tuệ giúp chọn lựa được những tổng nghiệp tốt.
TRỌNG ĐIỂM
Làm rõ các khái niệm: Người làm chủ tâm thái, Người giàu Tâm thái, Trân trọng biết ơn, Người trân trọng biết ơn, Bao dung, An vui.
Thấu suốt khái niệm nội tâm
Làm rõ nguồn gốc của năng lượng Trân trọng Biết ơn và cách thức nuôi dưỡng (nguồn năng lượng Trân trọng Biết ơn).
Làm rõ sự khác nhau giữa Bao dung, Tha thứ, Vị tha, Khoan dung
Nêu được định nghĩa người đạt tâm thái An vui và cách thức tách tâm cảnh để đạt được trạng thái an vui nội tâm.
KHÁI NIỆM – ĐỊNH NGHĨA
Tâm thái: được hiểu là một trạng thái cảm xúc nội tâm.
Người làm chủ tâm thái: là người chủ động chọn lựa và chịu trách nhiệm với những chọn lựa bên trong nội tâm để làm chủ hoàn cảnh bên ngoài.
Người giàu tâm thái: là người luôn giữ được xuyên suốt trạng thái trân trọng biết ơn ở tình, bao dung ở tánh, an vui ở tâm.
Tam giác hiện thực của Tâm Thái
TT: Trạng thái cảm xúc của nội tâm
NL: Mức độ chủ động đối với sự vận hành của tham và tưởng
VC: Trạng thái rung động điện từ nội tâm (hoặc âm, hoặc dương, hoặc cân bằng) → Tần số rung động năng lượng.
TÂM THÁI
Một người mà luôn giữ được xuyên suốt 3 cái trạng thái này luân phiên nhau, linh hoạt sử dụng phù hợp với từng bối cảnh thì được gọi là người Giàu Tâm Thái.
Trân trọng Biết ơn và Bao dung dựa trên nền tảng của An vui thì đó được gọi là người Giàu Tâm Thái.
Tức là lấy cái Tình để đối đãi, hay lấy cái Tánh để phân tích, hân biệt, hay lấy cái Tâm để đón nhận (chỉ biết, chỉ nghe, chỉ thấy, chỉ nói vậy thôi).
Khi đối diện với một thông điệp, người đó chọn Tình để đối đãi, hay dùng Tánh để phân tích phân biệt, hay là dùng Tâm để đón nhận sẽ quyết định mức độ làm chủ nội tâm người người đó.
“Trân trọng biết ơn ở tình, bao dung ở tánh, an vui ở tâm tôi bảo hộ mình và thân hữu xung quanh”
Một người mà luôn giữ được xuyên suốt 3 cái trạng thái này luân phiên nhau, linh hoạt sử dụng phù hợp với từng bối cảnh thì được gọi là người Giàu Tâm Thái.
Trân trọng Biết ơn và Bao dung dựa trên nền tảng của An vui thì đó được gọi là người Giàu Tâm Thái.
Tức là lấy cái Tình để đối đãi, hay lấy cái Tánh để phân tích, hân biệt, hay lấy cái Tâm để đón nhận (chỉ biết, chỉ nghe, chỉ thấy, chỉ nói vậy thôi).
Khi đối diện với một thông điệp, người đó chọn Tình để đối đãi, hay dùng Tánh để phân tích phân biệt, hay là dùng Tâm để đón nhận sẽ quyết định mức độ làm chủ nội tâm người người đó.
1. Vui vẻ:
Vui vẻ của một con người có thể đến từ Khoái lạc và đến từ An vui. Chúng ta cần phân biệt rõ cái trạng thái Vui vẻ của con người là do Khoái lạc mang lại hay do An vui mang lại.
- Khoái lạc: là trạng thái cảm xúc nội tâm khi thỏa mãn nhất thời tham và tưởng về tài, sắc, danh, thực, thùy.
VD: mua chiếc xe hơi, căn nhà thì vui vẻ trong bao lâu?...
Quan sát con người hiện tại theo đuổi sự vui vẻ từ khoái lạc: nổ lực có 1 công việc tốt, sau đó có lương cao, có nhà, có xe…chúng ta đi tìm vui vẻ từ khoái lạc suốt nhiều năm tháng, từ trẻ tới già, từ người giàu đến người nghèo.
TAM GIÁC HIỆN THỰC CỦA AN VUI
TTH: trạng thái nhận thức nội tâm xuất phát từ sự chân thật nơi chính mình. (Nghe, Thấy, Nói, Biết không dính mắc vào lớp tánh và lớp tình của nội tâm)
NLH: Tánh không của nội tâm Tham và tưởng về tài, sắc, danh, thực, thuỳ được buông dừng thôi dứt
VCH: Biết mình đang nghe, biết mình đang thấy, biết mình đang nói, biết mình đang biết
- An vui:
+ Là trạng thái nhận thức nội tâm mà khi đó tham và tưởng về tài, sắc, danh, thực, thùy được buông, được dừng, được thôi, được dứt.
+ Là trạng thái nhận thức nội tâm xuất phát từ sự chân thật nơi chính mình. Xuất phát từ nghe, thấy, nói, biết mà không dính mắc vào lớp tánh và lớp tình của con người.
+ Là trạng thái nhận thức nội tâm biết mình đang nghe, biết mình đang thấy, biết mình đang nói, biết mình đang biết.
- Người đạt tâm thái an vui:
+ Là người mà việc sở hữu đầy đủ hay không đầy đủ vật chất thỏa mãn Tham và Tưởng cũng không còn là yếu tố quyết định sự vui vẻ.
+ Là người khi nghe và thấy vấn nạn của đối phương là chỉ biết mình đang nghe và chỉ biết mình đang thấy (nghe, thấy trong an vui thanh tịnh)
Hiện thực Nội tâm cân bằng:
🡺 3 Thuật ngữ An vui – Chân Thật – Tánh không là biểu hiện của Thông tin – Năng lượng – Vật chất khác nhau. 3 thuật ngữ này cần phải nắm bắt trong phần đời còn lại mới có thể làm chủ nội tâm, làm giàu tâm thái.
* Khi con người đón nhận thông điệp bằng sự Chân thật nơi chính mình thì khi đó khởi tạo nguồn năng lượng của Tánh Không và biểu hiện ra bên ngoài là sự An vui thanh tịnh.
- An vui vừa là dạng năng lượng (cảm xúc) vừa là dạng vật chất
- Chúng ta đang xem An vui là Vật chất bởi vì chúng ta đang đi Vật chất hóa An vui, còn bản chất nó là một cái trạng thái năng lượng, nó là Tâm thái mà.
Vật chất hóa để chúng ta mới sở hữu nó được. Mình đang Vật chất hóa tất cả những gì Phi Vật chất.
🡺 Một người nhận được sự Chân thật nơi chính mình và đón nhận thông điệp bằng sự Chân thật mặc định là có được sự An vui.
Một người An vui thì có thể không biết mình đã nhận được sự Chân thật nơi chính mình. Nhưng Thông tin chắc rồi thì từ đó sẽ biểu hiện Vật chất ra bên ngoài, do người đó chưa rõ thông tin về sự chân thật nên chưa gọi tên được.
Sự Chân thật: là những gì không thay đổi qua không gian và thời gian.
🡺 Chúng ta cung cấp thông tin về sự chân thật, còn nhận được hay không nhận được còn tùy thuộc công đức của người nghe.
Sự Chân thật không do suy nghĩ mà ra nên càng mong muốn tìm về sự Chân thật thì càng xa rời nó.
* TÁNH KHÔNG thuộc trí tuệ - AN VUI thuộc tâm thái – CHÂN THẬT thuộc nhân cách
- Khi nhận được tánh không (sự chân thật nơi chính mình) thì mình đạt được tâm thái an vui và nhân cách chân thật.
- Một người nâng nhận thức lên tầng bậc đó thì mới đạt được trí tuệ đó, đạt được tâm thái đó và đạt được nhân cách đó.
Người đạt tâm thái AN VUI là người khi nghe và thấy vấn nạn của đối phương là chỉ biết mình đang NGHE và chỉ biết mình đang THẤY (có thể được gọi là nghe, thấy trong an vui thanh tịnh).
Biết mà không dính mắc chớ không phải vô tri.
Chấp có cũng không được, chấp không cũng không nên.
Một người vô tri vô giác, 1 người khùng, 1 người an vui về hình tướng như nhau nhưng nội hàm khác nhau.
Bên nhà Thiền, người ta có dùng câu: Tánh Nghe, Tánh Thấy là bè, Đưa người thanh tịnh về miền quê xưa, để giúp chúng ta nhận lại an vui chân thật nơi nội tâm mình, tức là mượn cái Tánh Nghe, Tánh Thấy để tách cảnh ra, gọi là Tâm cảnh không dính nhau. Khi nghe và thấy chân thật dần dần sẽ nói được lời chân thật.
Khi dính mắc vào mọi việc mà còn không an vui được, thì hãy dùng “Nhất Tự Thiền” là BUÔNG, DỪNG, THÔI, DỨT vấn đề ngay tại đó để trở về trạng thái an vui nội tâm.
Khi chưa nhận thấy sự chân thật nơi chính mình đồng nghĩa với việc mình còn thiếu công đức.
+ Tam giác Hiện thực NỘI TÂM CÂN BẰNG:
o Thông tin là: Sự Chân thật nơi chính mình
o Năng lượng là: Tánh Không Nội tâm
o Vật chất là: An vui
● Ứng dụng 1: Khi cảm thấy bị dính mắc với SV SV con người hoàn cảnh →Tách tâm cảnh
● Ứng dụng thứ hai: Cân bằng điện từ cho bản thân để bảo hộ thân hữu xung quanh
● Ứng dụng thứ ba: Khi tham tưởng khởi lên gây đau khổ →-Dụng " Nhất tự thiền" để buông
● Ứng dụng 4: Đưa về trạng thái tánh không của nội tâm để Thụ đắc, nhận hiện thực
● Ứng dụng 5: Nâng trí tuệ lên tầng bậc 3, bậc 4 để đứng trên vấn nạn phát sinh
ĐỊNH NGHĨA
+ Bao dung (UNESCO): là tôn trọng, thấu hiểu sự khác biệt của người khác đối với mình trong phong tục, tập quán, quan niệm sống, niềm tin, tôn giáo, chủng tộc và cách thức hành động, chấp nhận (chấp thuận) cho người khác làm những chuyện mà bản thân mình không tán thành trong một sự giới hạn nhất định để hướng họ tự giác đến sự tốt đẹp.
+ Bao dung (CTCN): là trạng thái nội tâm không dính mắc với bất cứ điều gì diễn ra trong tâm trí do tác động của hoàn cảnh bên ngoài. Bao dung là trạng thái nội tâm mà khi đó tánh tham và tánh tưởng dừng lại.
+ Người bao dung với con người: là người mà trạng thái nội tâm của họ không dính mắc bởi bất cứ điều gì ở hành vi của người khác.
Tam giác hiện thực Bao dung:
+ Biểu hiện Thông tin: là trạng thái nội tâm không dính mắc với bất kỳ điều gì diễn ra trong tâm trí, do tác động của hoàn cảnh bên ngoài.
+ Biểu hiện Năng lượng: là trạng thái nội tâm khi đó tánh Tham và tánh Tưởng được dừng lại.
+ Biểu hiện Vật chất: là Tôn trọng, Thấu hiểu, Chấp nhận nhưng có sự giới hạn.
- Người Bao dung với con người: là người mà ở trạng thái nội tâm của họ không dính mắc với bất kỳ diều gì ở hành vi của người khác.
+ THA THỨ: Người có đức tính tha thứ, là 10 phần lỗi người nhập vào trong mình hết luôn vào mình hết luôn. Sau đó qua một thời gian cái người mà có tha thứ đó nó giảm xuống còn khoảng 6-7 phần lỗi. Thì cái đó nó vẫn còn đó nhưng mà kia người ta nhắc đến người ta vẫn còn bực bội. Nhưng mà ngoài miệng với ngoài hình tướng thì người ta nói tôi tha thứ cho anh đó. Nhưng không phải, khi đụng chuyện tái lại cái đó thì nó lại bùng nổ thì người đó là người tha thứ.
+ VỊ THA: 10 phần lỗi của người, qua góc nhìn của mình gọt giảm xuống Chỉ nhận vào mình 6-7 phần, sau đó qua thời gian bỏ dần còn 4,5 phần, thì nó còn khoảng dưới trung bình một chút là khoảng 4 đến 5 phần. Trung bình với dưới trung bình một chút tưởng rằng đã quên đi, nhưng mà nhiều lần lặp lại cái điều đó thì nó lại trỗi dậy. Là người có đức tính vị tha.
+ KHOAN DUNG: Người khoan dung là lỗi của người 10 phần, qua ánh mắt nhìn của họ, qua tay của họ nó gọt xuống còn khoảng cỡ 4-5 phần lỗi thôi, vô trong con người họ còn lại 1-2 phần thôi và theo thời gian dài nữa thì nó mất luôn. Và sự lặp lại của cái điều đó nó không có quá nhiều thì nó cũng tan dần đi cái đó luôn, thì người đó là khoan dung.
+ BAO DUNG: Không nhìn thấy lỗi người chính là người bao dung, cần tập làm người ở mức này.
Đa phần chúng ta có khuynh hướng dùng sự vị tha, khoan dung hoặc bao dung cho người, mà chỉ dùng sự tha thứ cho chính người thân của mình.
Bao dung cho người khác là cách đơn giản nhất để cứu lấy tương lai của chính mình.
🡺 Bao dung là tình yêu vĩnh cửu.
🡺 Khi chúng ta có quá nhiều Tham Tưởng đối với một ai đó thì khi mà hành vi của họ không thỏa mãn Tham Tưởng của chúng ta thì chúng ta có thể Sân Si lên. Còn khi chúng ta dừng lại cái Tham cái Tưởng về người khác thì chúng ta đơn giản để Bao dung cho con người.
🡺 BAO DUNG => Hướng con người tự giác đến sự tốt đẹp. Nên là một người có sự Bao Dung thì nguồn năng lượng của họ giúp cho những người xung quanh tự giác hướng đến sự tốt đẹp, qua thời gian là những người xung quanh họ phát triển tốt đẹp hết. Còn nếu mà mình thấy người ta vẫn còn lặp lại lỗi lầm thì đó là mình đang Tha thứ, hoặc là Vị tha hoặc là Khoan dung chứ không phải là mình Bao dung, đã Bao dung rồi thì đâu còn thấy lỗi người nữa.
🡺 “chấp nhận trong một giới hạn nhất định” - bởi nó chỉ là biểu hiện Vật chất chưa có Thông tin và Năng lượng nên nó còn có giới hạn và do chúng ta tự xác định.
Câu chuyện cô gái với căn bệnh lạ và căn nhà bị khóa:
Có một cô gái nọ bị bệnh lạ khiến cô trở nên ốm yếu xanh xao, cuộc sống mệt mỏi, tâm trạng nặng nề. Cô gái bị một giấc mơ lạ lặp đi lặp lại suốt một thời gian dài, trong giấc mơ cô gái thấy khi mình đi qua một căn nhà cũ nát sắp sập đổ bị khóa chặt bên ngoài, bên trong căn nhà có rất nhiều người và vật bị nhốt. Tất cả họ đều kêu gào nhờ cô mở cửa thả ra nhưng không biết vì lý do gì mà cô đã không mở. Cứ mỗi lần cô mơ thấy như vậy tình trạng của cô ngày càng nặng thêm. Cô cũng đã đi trị bệnh khắp nơi mà cũng không khỏi, và người ta cũng không rõ nguyện nhân.
Một lần nọ, cô đến chùa gặp một vị Thiền Sư, cô kể cho vị sư nghe về câu chuyện giấc mơ của mình. Sau khi nghe câu chuyện, vị Thiền Sư đưa cho cô một chìa khóa vàng có dây đeo bảo cô gái đeo vào cổ và dặn rằng: khi nào ngủ và thấy giấc mộng đó cô hãy lấy chìa khóa này và mở cửa giải thoát những con người ở trong ngôi nhà kia cô sẽ khỏi bệnh.
Cô gái trở về và khi lặp lại giấc mơ, nhớ lời vị Thiền sư, cô vội chạy đến dùng chìa khóa vàng để mở cửa thả những người đang bị nhốt ra, nhưng chợt nhìn qua khe cửa cô thấy tất cả những người trong nhà đều là những người đã từng làm những việc có lỗi với cô, tổn hại cô kể cả con chó 3 chân và những con vật đã từng tổn thương cô, cô chợt dừng lại, quyết định không mở khóa và quay lưng bỏ đi. Tuy nhiên sau đó bệnh càng ngày càng trầm trọng hơn, cô quyết định lên gặp vị Thiền Sư một lần nữa. Lần này, vị thiền sư nói cho cô biết rằng, cô còn một cơ hội duy nhất để cứu sống tính mạng của mình, và chỉ có một cách duy nhất là con mở khóa cho những người trong ngôi nhà đó được giải thoát ra, nếu không cô sẽ chết. Về nhà, giấc mơ lại diễn ra và cô gái vội vã chạy đến căn nhà đang rung lắc dữ dội như muốn sụp đổ, nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa để giải thoát những người bên trong. Nhưng khi mọi người ra hết, cô phát hiện có một cô gái rất yếu đuối xanh xao ở trong góc nhà mà sức yếu quá không đi ra được. Cô vội chạy đến dìu cô gái ấy, khi cả 2 vừa ra khỏi cửa thì căn nhà sụp đổ xuống và cô nhận ra người yếu đuối kia giống hệt như mình.
Tỉnh lại, cô gái thấy nhẹ nhàng và khỏe hơn hẳn. Cô đến gặp vị Thiền sư để hỏi căn nguyên thì được lí giải rằng trong cuộc sống có rất là nhiều người làm những việc có lỗi với cô. Thay vì thể hiện sự thù ghét đối với con người bên ngoài, thì cô chỉ chất chứa trong lòng hết người này đến người khác, cho nên qua thời gian sự thù hận trong nội tâm đó cô không có nói ra dần dần tạo ra sự uất ức trong nội tâm mà sinh bệnh. Cô gái nhận ra lỗi lầm của mình và đã giải phóng hết tất cả những gì dồn nén bấy lâu nên sức khỏe cô dần hồi phục trở lại.
🡺 Thông thường chúng ta hay lấy lỗi lầm của người khác để tự dằn vặt bản thân mình, cũng giống như mình uống thuốc độc mà muốn người ta chết, không bao dung cho chính mình thì không thể bao dung được hoc người khác.
🡺 Bao dung cho người khác là cách đơn giản nhất để cứu lấy tương lai của chính mình.
🡺 Người xứng đang để bao dung nhất là chính mình.
Phân biệt Bao dung và Dung túng:
Bao dung cho con người là luôn thấy hình ảnh của họ luôn hướng tới điều tốt đẹp nên từ đó không thấy lỗi của người. Cho người đó một cơ hội để để chuyển đổi trạng thái hướng tới sự tốt đẹp. --> Bao dung cho con người làm cho người hướng tới sự tốt đẹp.
Dung túng: Trạng thái người dung túng là thấy người ta làm sai nhưng làm ngơ thì hình ảnh chứa đựng trong tâm trí mình là hình ảnh làm sai. Trạng thái rung động điện từ nội tâm của mình khi đặt ý vào người kia là chiều hướng âm. Qua thời gian người đó sẽ làm những điều không tốt đẹp. --> Dung túng cho người làm cho người càng tệ hơn.
Ví dụ:
Một đứa trẻ khóc tối ngày sáng đêm để đòi đồ chơi.
Nếu dung túng: Làm ngơ đi nhưng trong lòng rất bực bội, khó chịu và thấy con thật khó dạy.
Nếu Bao dung: Không bị dính mắc với con (Không thấy việc khóc của con làm cho mình bị bấn loạn tâm trí), tôn trọng sự khác biệt cách biệt về tính cách của con, và thấu hiểu con. Sau đó biết được con rất kiên trì. (hình ảnh tâm trí từ cân bằng và hướng dương --> Hướng tới sự tốt đẹp của con)
🡺 Khi chúng ta sống gần nhau nếu không làm lớn điểm tốt của đối phương thì điều không tốt của đối phương tự hiển lộ.
🡺 Bao dung giúp chúng ta gọi được tổng nghiệp duyên tốt, kết nối được với con người, đơn giản hơn để nâng cấp mối quan hệ.
🡺 Mình không đủ tư cách để bao dung cho người khác, chỉ có người khác cảm nhận được năng lượng bao dung từ mình.
🡺 Khi con người được sống trong nguồn năng lượng của sự bao dung thì tự giác hướng đến sự tốt đẹp.
Lưu ý:
🡺 Bao dung cho con người chứ không bao dung cho công việc
Không có khái niệm bao dung cho công việc xảy ra không như ý, đó là dung túng thì lỗi có thể bị lặp lại, công việc không phát triển.
Bao dung vừa là Tâm thái, vừa là Nhân cách, vừa là Bố thí (Phòng thí)
🡺 Không kỳ vọng mọi cư xử của chúng ta là đúng trong mọi hoàn cảnh, mà kỳ vọng cách chúng ta đối xử với con người không bị dính vào hành vi của họ.
🡺 Nếu tách con người và công việc được thì từ từ sẽ bao dung.
TRÂN TRỌNG – BIẾT ƠN
1. Cái bẫy của Sự Hiển nhiên:
- Khi nói bản chất của con người là vô ơn bạc nghĩa thì đúng hay sai?
🡺 Nếu nói bản chất con người là vô ơn bạc nghĩa là không đúng. Vì bản chất phải xuất phát từ bên trong. Mà bên trong con người có nguồn năng lượng trân trọng – biết ơn.
+ Trân trọng – biết ơn là nguồn năng lượng luôn hiện hữu ở bên trong chúng ta.
+ Sự hiển nhiên là cái bẫy rất lớn của nội tâm, chỉ cần sự lặp đi lặp lại cái hành vi của người khác giúp đỡ cho mình qua thời gian tâm lý hiển nhiên nó tự hình thành.
Ví dụ:
Hiển nhiên bà là vợ của tôi thì bà phải chăm lo cho tôi, các con... Hiển nhiên bà là mẹ tôi nên bà phải chăm sóc, quan tâm tôi....
+ Khi Hiển nhiên xuất hiện thì tạo ra Oán trách. Oán trách xuất hiện thì trân trọng – biết ơn biến mất.
* Có 2 cặp trạng thái cảm xúc tồn tại theo nguyên lý ánh sáng – bóng tối cần làm rõ:
OÁN TRÁCH và TRÂN TRỌNG – BIẾT ƠN
HIỂN NHIÊN và CẢM ĐỘNG
- Cảm động không hiện diện thì hiển nhiên sẽ xuất hiện, khi đó TT-BO sẽ biến mất, oán trách hiển lộ.
- Cảm động xuất hiện thì hiển nhiên không còn, khi đó TT-BO hiển lộ, oán trách biến mất.
* Câu chuyện: Người ăn xin và cậu thanh niên.
Một chàng thanh niên có lòng thiện tâm rất lớn, một ngày kia chàng thanh niên chuyển đến khu nhà mới và nhìn thấy gần đó có một người ăn xin, thế là chàng ta mới bắt đầu có sự cam kết là giúp đỡ cho người ăn xin đó một ngày là 2 đồng tiền, thì anh ta cứ cho như dị xuyên suốt trong ba năm, tới năm thứ tư thì chàng thanh niên đó mới cho người ăn xin đó 1 đồng, người ăn xin ngạc nhiên hỏi tại sao mà anh cho tui có 1 đồng vậy, hứa là mỗi năm ngày nào cũng cho tui 2 đồng sao bữa nay cho có 1 đồng. chàng thanh niên nói rằng anh ta mới cưới vợ vào tháng trước nên tôi để dành chút xíu cho con. Thôi từ giờ trở đi ông lấy đồng 1 thôi. Nghe vậy, người ăn xin đó mới nóng giận lên và tán cho chàng thanh niên hai bạt tay và nói với chàng thanh niên rằng: chính con mụ vợ của mày á đã ăn cắp tao một đồng, đã lấy tao một đồng.
* Câu chuyện: Cậu bé và người bán hủ tíu
Có một gia đình hằng ngày cha mẹ phải đi làm từ sáng sớm, để cậu con trai khoảng 9, 10 tuổi ở nhà một mình, thông thường thì buổi trưa sẽ về sớm nấu ăn hoặc là mua đồ ăn cho cậu bé. Nhưng có một hôm cha mẹ cậu bé đi tới hơn 2 giờ mà cũng không ghé về, cậu bé đói quá mà trong nhà lại không còn gì ăn, cậu bé mới leo rào ra đầu hẻm có tiệm bán hủ tíu để xin 1 tô hủ tíu ăn cho đỡ đói. Ông hủ tíu thấy hàng ngày cũng mua đồ biết con trong nhà đó, cũng thương cũng cho thêm thịt thì cậu bé mừng quá, nói “ông đối xử với cháu tốt quá, cha mẹ bỏ con đi không có cho con ăn gì hết, ông đối xử tốt với con vậy ông nhận con làm con nuôi đi, con gọi ông bằng cha”. Ông hủ tíu nói với bạn nhỏ rằng: từ khi sinh ra tới khi 9,10 tuổi như bây giờ ngày nào con cũng được lo cho ăn uống tốt hết, cha mẹ chỉ có lỡ bận một ngày không lo cho con được ăn uống mà người khác cho con là con đã nhận người khác làm cha rồi sao, con cảm nhận là cha mẹ đã bỏ mình mà không chăm lo cho mình mà chỉ có vì một cái miếng ăn có chút xíu đã nhận người khác làm cha rồi.
- Do đâu mà có cái bẫy nội tâm lớn vậy?
🡺 Do hiển nhiên.
- Từ nhỏ tới lớn cha mẹ cho chúng ta tài chính, thì hình thành trong con cái sự hiển nhiên. Tới khi ta cần tiền mà cha mẹ không ủng hộ ta là oán trách (cưới vợ không lo thì oán trách, lấy chồng không cho của hồi môn thì oán trách....)
- Hiện tại sự hiển nhiên đã xâm lấn vào chúng ta, Hiển nhiển mình có tiền là mình mua được đồ ăn. Hiển nhiên được học tập. Hiển nhiên mình được người ta quan tâm chăm sóc... Hiển nhiên có tiền là mua được cái này cái kia... (Thử sống trong 1 khu vực không có ai kinh doanh phục vụ xem: Mình tự trồng rau, nuôi gà, cá để ăn... khi đó còn sức đâu, thời gian đâu để nghĩ làm chuyện vĩ đại, xã hội.
🡺 Quán chiếu lại việc: Cuộc sống chúng ta đến ngày hôm nay nợ ân tình của hàng triệu con người. (quần, áo, thức ăn, nước uống, xe cộ đi lại, dịch vụ sinh hoạt.....)
- Sự chuyển hóa của chúng ta là nhờ sự trợ lực của cả nhân loại (Zoom, mạng internet, giấy, bút,....)
🡺 Cái xứng đáng để loại bỏ nhất trong nội tâm chính là loại bỏ sự hiển nhiên trong tâm trí con người. Chỉ cần bỏ đi sự hiển nhiên thì tự khắc Trân trọng – Biết ơn tự hiển lộ, chứ không phải là tập trung học cách Trân trọng – Biết ơn (mấy cách đó chỉ là hình tướng bên ngoài) 🡺 Ở đây chúng ta đi theo hướng ánh sáng nên cũng không tập trung vào việc loại bỏ đi hiển nhiên mà là tập trung vào “nuôi dưỡng sự cảm động”
Định nghĩa Trân trọng – Biết ơn:
- Là trạng thái cảm động nội tâm trước sự vật, sự việc, hiện tượng, con người.
- Là trạng thái khi đó sự hiển nhiên không tồn tại.
- Là trạng thái khi chúng ta nhận thấy lý do hiện diện và tính hữu dụng của vạn vật, con người.
Người Trân trọng – Biết ơn:
- Là người mà trạng thái nội tâm luôn có sự cảm động trước sự vật, sự việc, hiện tượng, hoàn cảnh hay hành vi của con người.
🡺 Tâm thái Trân trọng – Biết ơn luôn hiện hữu bên trong chúng ta nên không cần tập trung cách Trân trọng – Biết ơn mà cần thấu hiểu sự tồn tại của Trân trọng – Biết ơn dựa vào những yếu tố gì thì sẽ giúp giữ xuyên suốt nguồn năng lượng đó 🡺 Đó chính là “trạng thái cảm động nội tâm”.
Sự Cảm động nội tâm:
- Là trạng thái cảm nhận bên trong nội tâm điều mà mình không xứng đáng có mà mình lại có.
- Là điều mà bản thân nhận được vượt ngoài tánh Tham và tánh Tưởng của thực tại về Tài, Sắc, Danh, Thực, Thùy.
🡺 Quan trọng là tập trung nuôi dưỡng sự cảm động nội tâm của chính bản thân mình, xử lý chuyển hóa trong tâm thức mình, không lo giải quyết cần làm gì để người khác thấy cảm động 🡺 Quản trị nội tâm mình chứ không quản trị cách làm. Quản trị đúng cái tham tưởng của chính mình thôi vì thế giới bên trong quyết định thế giới bên ngoài (Nhất thiết duy tâm tạo).
- Khi chúng ta nhận ân huệ, nhận sự giúp đỡ của 1 con người đồng nghĩa với việc chúng ta đang hưởng phước của mình, phước báu là điện từ dương, hưởng phước là điện từ âm nên càng nhận càng mất phước, càng tệ đi.
Vậy làm sao để bảo vệ phước báu? 🡺 Giữ sự cảm động nội tâm là bảo vệ được.
* Làm sao để nuôi dưỡng cảm động nội tâm?
- Tâm niệm: Điều người khác làm cho mình là điều không nên, điều mình làm cho người khác là điều nên làm.
TTH: Trân trọng biết ơn là trạng thái cảm động nội tâm trước sự vật, sự việc, hiện tượng, hoàn cảnh hay con người; là trạng thái cảm nhận bên trong nội tâm xuất hiện khi bản thân nhận được điều mình không xứng đáng có mà lại có, điều mình nhận vượt ngoài tham tưởng thực tại của bản thân về tài sắc danh thực thùy
NLH: Xóa bỏ hiển nhiên, xóa bỏ oán trách
VCH: Phân tích phân biệt tính hữu dụng của sự vật, sự việc, hiện tượng, con người, hoàn cảnh.
Các câu nói tâm đắc:
- Trân trọng mới sở hữu – Biết ơn mới thiên trường địa cửu.
- Người sở hữu không trân trọng thì người trân trọng sẽ sở hữu.
- Trân trọng là tốc độ, biết ơn là phương hướng 🡺 Người nào đang mất phương hướng là đang thiếu sự biết ơn, thiếu sự trân trọng thì chậm chuyển đổi.
Nguồn năng lượng của Trân trọng
– Biết ơn giúp chúng ta có được sự đủ đầy về nghiệp thức, nghiệp duyên, nghiệp quả.
Trân trọng – Biết ơn giúp bội tăng những gì chúng ta đang có
- Trân trọng – Biết ơn những vật chất xung quanh mình đang có thì bội tăng những cái đó.
Ví dụ: Trân trọng – Biết ơn bạn tiền đã giúp mình làm những điều mình muốn, thấu hiểu giá trị của đồng tiền dựa trên 8 quan niệm chuẩn về tiền và có kế hoạch xài tiền có ý nghĩa thì tiền tụ về, trân trọng những vật dụng mình đang sở hữu thì kéo dài tuổi thọ và thời gian sử dụng của vật dụng đó….
- Cái đầu tiên nhất trong nhận thức nội tâm về con người đó là Trân trọng – Biết ơn sự hiện diện của họ 🡺 Trân trọng – Biết ơn sự hiện diện của con người là chúng ta biết ơn cả sự hiện diện trực tiếp và gián tiếp của họ mà ta có ngày hôm nay.
+ Trực tiếp: cho chúng ta bài học, cho chúng ta mượn sức, trợ lực…
+ Gián tiếp: chỉ có sự hiện diện đó mới cho ra kết quả đó (ông bà, cha mẹ, người đi trước 🡺 truyền thống uống nước nhớ nguồn)
🡺 Cuộc sống khó khăn là bởi vì hằng ngày chúng ta chỉ tập trung vào lợi ích trực tiếp mà Trân trọng – Biết ơn, còn lợi ích gián tiếp thì mình chưa đủ tầm nhận thức nội tâm để nhìn ra.
Lấy ân báo oán:
- Khi mình dính mắc nội tâm bởi 1 hành động nào đó của con mình. Ví dụ như thấy con cái làm cho mình đau khổ, lo lắng (chơi game, học kém, con bị bệnh, con đi về muộn...). Khi đó con sẽ tích lũy khối điện từ âm (ác đức). Tức con đã gieo nhân (hạt mầm) xấu. --> Quả trong tương lai con sẽ nhận quả bất như ý.
🡺 Phản ứng thái quá với sai lầm của trẻ sẽ sinh ra đứa trẻ nói dối. Người đàn ông là đứa trẻ không bao giờ lớn.
Nếu người thân của mình có đủ công đức, phước đức thì cuộc sống của con thuận lợi. Vậy làm gì để tích lũy công đức, phước đức cho con sau khi con làm việc bất như ý với mình?
- Sau khi con làm việc bất như ý với mình hoặc nghịch cảnh đến với mình thì phải tìm ra bài học để biết ơn. Chỉ biết ơn bài học sau nghịch cảnh. Ta tìm ra bài học 1, 2,3, 4, 5. Thì bài học này là nền tảng dẫn dắt ta đi theo hướng tốt trong phần đời còn lại.
Vậy, nếu người cho ta bài học thì là thầy của mình. Và biết ơn bài học đến với chúng ta--> Con mình sẽ tích phước vì gieo hạt mầm tốt. Qua thời gian đầu óc con sáng suốt, con sẽ nhận quả như ý.
- Nếu mình áp dụng được lấy ân báo oán thì mình là cỗ máy công đức – phước đức cho người.
- Con người chúng ta cần bài học để trưởng thành chứ không cần nghịch cảnh. Do vậy TUYỆT ĐỐI không được biết ơn nghịch cảnh. Chỉ biết ơn bài học đến với mình.
🡺 Đối với những bối cảnh xảy đến, chúng ta đúc kết được bài học từ bối cảnh đó và Trân trọng – Biết ơn bài học mà mình nhận được thì khi đó kích hoạt và bội tăng nghiệp thức tốt của mình.
ỨNG DỤNG TÂM THÁI TRÂN TRỌNG BIẾT ƠN
TÂM NIỆM:
o Điều là người khác làm cho mình là điều không nên làm
o Điều mình làm cho người khác là điều nên làm
o Có kế hoạch xài tiền có ý nghĩa là gián tiếp trân trọng đồng tiền
Trân trọng thì mới sở hữu, biết ơn thì mới thiên trường địa cửu
Người sở hữu không trân trọng thì người trân trọng sẽ sở hữu
Trân trọng là tốc độ biết ơn là phương hướng
Tôi đơn giản để cảm động trước hành vi của người khác
Thông tin được chuyên chở bằng nguồn năng lượng gì quyết định nó đi đến đâu.
Khi giữ được nguồn năng lượng của sự trân trọng biết ơn sẽ giúp chúng ta bội tăng những gì chúng ta đang có
●Nuôi dưỡng cảm động nội tâm trước hành động đơn giản người khác làm cho mình
● Dùng trân trọng biết ơn để tránh ngã mạn nội tâm
● Không mưu cầu người khác đáp ứng tài sắc danh thực thùy
● Thói quen Phân tích phân biệt tính hữu dụng của mọi thứ xung quanh (cả những điều như ý, bài học từ điều bất như ý)