Kết thúc vòng xoay của một ngày học mệt mỏi, tôi hòa mình với không khí rộn ràng vui tươi ấy để chuẩn bị cho chuyến đi từ thiện ngày mai. Trước chuyến đi, tôi đã nghĩ đến những khoảnh khắc, những niềm vui trên một nơi mới ở tỉnh Trà Vinh. Nhưng tôi sợ, tôi sợ cái cảm giác phải đi xa , rồi ngập ngừng vượt qua chính mình để nói “cố gắng” vì trên hết tôi đi để một lần nữa tôi cảm nhận niềm vui từ thiện, niềm vui được thấy những gương mặt vui tươi của trẻ thơ và các cụ khi nhận quà, niềm vui thấy mình sống có ý nghĩa và tình người hơn.
5h30 đầu năm 2020, xe bắt đầu lăn bánh từ trường đại học Trà Vinh. Vượt qua bao nhiêu là con đường khó chạy tôi không ngại, cuối cùng cả đoàn Tzuchi cũng thở phào nhẹ nhõm khi xe dừng chân tại Chùa Thanh Sơn lúc 12h15’ cùng ngày. Cái cảm nhận đầu tiên khi tôi bước xuống xe là cảm giác se lạnh và chúng tôi liền xếp hàng để điểm danh. Tạm nghỉ dùng cơm chay tại xã Đa Lộc, mọi người thu dọn đồ đạc hết sức khẩn trương, chúng tôi ngay lập tức chia nhau ra thành 2 nhóm: 1 nhóm phát quà cho các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn dân tộc Khơ me , 1 nhóm phát cho dân tộc Kinh.
Mặc dù tôi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất khó khăn trải qua bao cực khổ khó khăn nhưng tôi vẫn chạnh lòng, nghẹn người nghỉ về những giá trị của cuộc sống này.Không chỉ riêng tôi, mọi người trong đoàn ai cũng chùng xuống vì chứng kiến cảnh những ánh mắt ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên như thế kia mà lại bị cha mẹ bỏ rơi, phải sống trong cảnh nghèo khổ: thiếu miếng cơm manh áo, thiếu thốn từ vật chất lẫn tinh thần…
Người ta thường nói, không ai có thể chọn cho mình nơi sinh ra nhưng có thể chọn cho mình một cách sống. Cuộc sống đã đẩy các em trở thành những con người kém may mắn, những con người bất hạnh. Nhưng bằng tình yêu thương, bằng sự sẻ chia, quan tâm của nhiều tấm lòng hảo tâm trong xã hội sẽ giúp các em có một cuộc sống tốt hơn, các em sẽ cảm nhận được điều ấy khi lớn lên qua từng độ tuổi. Và cũng biết đâu đấy, trong số những đứa trẻ đó sẽ có những người trở thành tài giúp ích cho xã hội.
Một bé gái, 7 tuổi,sau khi nhận được quà đã chạy lại bày tỏ sự biết ơn của mình. “Con cảm ơn các cô chú”. Rồi em lại nghẹn ngào nói tiếp “Con hứa sẽ chăm ngoan và học thật giỏi”. Mắt em cận 5 độ, nhìn cặp mắt kiến em đeo dày quá, tôi xót thương, lòng quặn quá. Nhưng tất cả chúng tôi đều vui mừng, cười thật tươi khi nghe em nói như vậy. Cầu mong cho em đạt được những gì mong muốn. Sư cô đại diện cho ban quản lý cũng nở một nụ cười mãn nguyện. Chúng tôi khâm phục những con người như cô, mặc cho những tiếng bàn tán bên ngoài, mặc cho những dư luận của xã hội, họ vẫn ngày đêm trăn trở lo lắng về cái ăn, cái mặc cho những hoàn cảnh khó khăn ấy.
Sau khi tận tay phát những phần quà cho tất cả mọi người có phiếu được nằm trong danh sách trao tặng, chúng tôi lại ngồi ấm áp bên nhau, cùng nhau trò chuyện, họ kể về những phong tục tộc quán dân tộc Khơme : về hôn nhân gia đình, con cái, cuộc sống ….đâu đó lại đầy ắp tiếng cười dưới trời mưa se lạnh nơi đó.
Khoảng 12h30 - kết thúc chuyến từ thiện, chúng tôi nói lời tạm biệt các em và lên xe để bắt đầu lại việc học. Nhưng một điều chắc chắn rằng, trong tất cả chúng tôi ai ai cũng sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc này, nhớ mãi những nụ cười và đâu đó những giọt nước mắt của tất cả chúng ta.
Các em cũng là niềm tin, là động lực để mỗi chúng tôi tự nhủ rằng, mình vẫn còn may mắn, vẫn còn được sống trong một cuộc sống hạnh phúc thực sự để rồi chúng tôi biết mình phải cố gắng hơn, sống tốt hơn. Tạm biệt nhé xã Đa Lộc, tạm biệt nhé những ánh mắt trẻ thơ ngây dại, tạm biệt những con người hồn hậu với tấm lòng quảng đại, chúng tôi sẽ trở lại vào một ngày thật gần.