Những bài thơ xuân của Nguyễn Bính còn xuất hiện khá nhiều hình ảnh hoa gạo – một trong những loài hoa đặc trưng của mùa xuân. Nhưng điểm khác biệt của Nguyễn Bính là hầu hết những lần xuất hiện của hoa gạo đều gắn với tàn úa, chia lìa, thậm chí có cả cảm giác tang tóc:
Những hoa gạo rụng tươi như máu
Nhàu nát như người lính tử thương(Hoa gạo)
Hoa gạo tàn đi cho sắc đỏ
Nhập vào sắc đỏ của hoa xoan(Cuối tháng ba)
Nóng lòng cây gạo lìa hoa đỏ
Trở búp tơ xanh đón gió hè(Tháng ba).
Mùa xuân trong thơ Nguyễn Bính còn gắn với sự mời gọi chờ mong con người:
Xuân đã sang rồi em có hay
Tình xuân chan chứa ý xuân đầy
Kinh kỳ bụi quá xuân không đến
Sao chẳng về đây, chẳng ở đây (Sao chẳng về đây).
Cảm giác về xuân sang, xuân về còn đến trong nhiều bài thơ khác:
Mong sẽ vì tôi nàng bớt khổ
Giơ tay cười đón ánh xuân sang (Cầu nguyện)
Vườn tôi đầy cả gió xuân sang (Vườn xuân)
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân (Chân quê),
Những độ xuân về, những tiếng khuyên
Vang lừng ca ngợi cảnh xuân thiên (Vô tình).
Và có xuân đến thì ắt hẳn có xuân đi:
Cả mùa xuân thắm đã trôi đi (Nuôi bướm),
Tất cả mùa xuân rộn rã đi/Xa xôi người có nhớ thương gì
Sông xưa chảy mãi làm đôi ngả
Ta biết xuân nhau có một thì (Cuối tháng ba),
Xuân xế mùa xuân, chiều xế chiều (Hoài cảm).
Mùa xuân trong thơ Nguyễn Bính còn hiện lên với nhiều mới mẻ, bất ngờ, thể hiện sự lạ hóa trong bút pháp:
Em đi mất tích một mùa xuân(Khăn hồng)
Có người đi giữa xứ mùa xuân (Hương, cố nhân)
Mùa xuân mày biết giá bao nhiêu (…)
Mùa xuân đắt lắm cô mình ơi (Bướm đi chợ)
Rồi nếu tiền tôi không đủ trả
Lo gì? Tôi có áo mùa xuân (Cho tôi ly nữa).
Có thể nói, trong tương quan bốn mùa, Nguyễn Bính mê đắm si mê mùa xuân nhất, các cung bậc tình cảm được thể hiện gắn với mùa xuân cũng nhiều nhất, bộc lộ một tâm hồn thi sĩ đa tình, đa cảm, lúc nào cũng tha thiết với ái tình và cuộc sống:
Xuân đến tình tôi nao nức quá
Như người giai tế tối tân hôn
Và say sưa quá cho nên đã
Đánh đổ trời xuân xuống suối hồn
(Vườn xuân).
Mùa xuân và Tết không chỉ như những ám ảnh mà còn trở thành định mệnh của thơ và đời Nguyễn Bính. Chẳng thế mà trong những câu cuối của bài Nhạc xuân, thi sĩ dường như đã buông ra một “lời sấm” cho sự ra đi mãi mãi của mình:
Năm mới tháng giêng mùng một Tết
Còn nguyên vẹn cả một mùa xuân
Huyền Trân ơi!/Mùa xuân, mùa xuân, mùa xuân rồi
Giờ đây chín vạn bông trời nở
Riêng có tình ta khép lại thôi.
Sau 27 năm kể từ khi công bố bài Nhạc xuân(1939), Nguyễn Bính đã vĩnh viễn rời cõi tạm vào đúng ngày 29 tháng Chạp (năm đó không có ngày 30), ngay trước thềm mùng một Tết năm Bính Ngọ (1966), để lại bao nuối tiếc xót xa trong lòng những người ở lại.