Chuyện phiếm : Chuyện nhỏ

Post date: Mar 6, 2012 10:13:18 PM

Lời giới thiệu : Để cho khu Vườn có thêm hóa lá cành sau khi mục “ Câu Chuyện Âm Nhạc với Lê ngọc Phượng “ hoàn tất phần Hoài Cổ với 114 bài đăng , Vườn xin giới thiệu một tiết mục mới đó là “ Những Câu Chuyện Phiếm “ người phụ trách thường xuyên vẫn là bạn ta Lê ngọc Phương, những câu chuyện thế sự lớn nhỏ trong “ ta bà thế giới“ sẽ được post lên trong mục này, để chúng ta bàn phiếm cho vui. Vườn rất hoan nghênh mọi sự đóng góp những câu chuyện của tất cả các CVA, các thân hữu cho chuyện phiếm càng thêm phiếm .

Để mở đầu Vườn xin giới thiệu Phiếm thứ nhất “ Chuyện Nhỏ “ của Lê ngọc Phượng .

NGV.

***

Chuyện nhỏ

Thời sự thế giới dạo này sôi động quá!Hết chuyện suy thoái kinh tế toàn cầu đến chuyện có bom nguyên tử của Iran,Bắc Hàn lại đến chuyện đối đầu Mỹ Tầu Nga ,khiến cho "người thường" chúng ta không biết đâu mà rờ!

Các bạn ta như CTH,LTL có "tầm nhìn vĩ mô" đánh giá tương lai thế giới ra sao,tôi không biết,nhưng cảm giác về một"chiến tranh thế giới" có vẻ sắp thành hiện thực.Khi "chuyện ấy" xảy ra,cuộc sống loài người sẽ là địa ngục,hạnh phúc hay nỗi đau của con người sẽ chỉ là "chuyện nhỏ"đối với vận mệnh của toàn thế giới loài người!

Nhưng "chuyện nhỏ" mà tôi muốn nói hôm nay không phải là "chuyện lớn" như vậy,mà là một chuyện nhỏ thật sự:chuyện một con chó chết!Chuyện con chó chết chắc chắn là chuyện nhỏ nghĩa đen,nhưng nó lại được kể bởi một tên tuổi lớn: thiên tài cổ tích Hans Christian Andersen.Chuyện của Andersen thì rất nổi tiếng rồi,và hầu như ai cũng biết,nhưng đây là một chuyện nhỏ dù có cái tiêu đề trịnh trọng là "Một chuyện đau lòng",và nội dung chỉ là chuyện chó chết!

Chuyện có 2 phần,phần đầu kể lúc con chó còn sống,các bạn có thể đọc ở đây .Chuyện tôi muốn kể là phần sau:

Một Chuyện Đau Lòng

Con chó ngắn mõm chết.

Đến đây bắt đầu phần thứ hai.

Chúng tôi ra tỉnh và trọ trong một khách sạn trước mặt nhà cái bà hôm nọ. Cửa sổ chúng tôi nhìn sang sân nhà ấy. Người ta lấy ván ngăn nó ra làm đôi. Một bên xếp các tấm da và dụng cụ thuộc da, bên kia là mảnh vườn có một toán trẻ con đang nô đùa, đó là các cháu trai, cháu gái của bà chủ nhà.

Chúng vừa mới chôn xong con chó đáng thương. Chúng đã dựng cho nó một cái nhà mồ tuyệt đẹp, xứng với cái giống chó quý hóa ấy. Chúng lấy mảnh bát đĩa vỡ lát thành một vành đai quanh mộ, ở giữa cắm một cái chai vỡ miệng chống thẳng lên giời.

Sau khi tổ chức tang lễ một cách trịnh trọng, bọn trẻ con quây tròn nhảy múa xung quanh mộ. Trong bọn có một đứa con trai lên bảy tuổi, có đầu óc thực tế, đề nghị tổ chức triển lãm cái lăng rực rỡ ấy cho trẻ con hàng xóm đến xem. Tiền vào cửa định giá là một chiếc khuy quần. Đứa con trai nào cũng có thể có một cái khuy và nhiều đứa sẵn sàng biếu bạn gái một cái thứ hai, như thế chúng sẽ thu được vô khối khuy quần.

Kế hoạch đó được đồng thanh chấp nhận và chúng loan báo cho bọn lau nhau quanh đấy.

Rồi trẻ con cả phố và những ngõ lân cận kéo đến. Đứa nào cũng đưa một chiếc khuy quần theo yêu cầu. Chiều hôm ấy có rất nhiều đứa bé trở về nhà quần chỉ còn một bên dây đeo, nhưng chúng cũng đã được ngắm mộ con chó ngắn mõm.

Trước lối đi vào sân, có một en bé gái, quần áo rách rưới, đứng sát vào tận cửa. Em rất xinh xắn, có bộ tóc xoăn rất đẹp và đôi mắt màu xanh dịu nhất đời. Em không nói và cũng chẳng khóc, nhưng mỗi lần cửa mở ra, em nhìn rõ lâu vào trong sân. Em không có khuy và em cũng biết là chẳng ai cho em đâu. Em đứng đấy, rầu rĩ, cho đến khi tất cả những đứa trẻ khác xem xong cái lăng và ra về.

Lúc ấy em ngồi phệt xuống đất, úp đôi bàn tay xinh xắn vào mặt, khóc nức nở. Chỉ một mình em không được xem mộ con chó. Và đó là câu chuyện đau lòng như bất cứ câu chuyện đau lòng nào khác mà người ta gặp phải ở bất cứ lứa tuổi nào.

Từ trên cửa sổ chúng tôi đã nhìn thấy rõ tất cả, và quả thật, khi từ trên cao nhìn xuống những chuyện đau lòng của người khác và ngay của chính mình đi nữa, người ta không khỏi mỉm cười.

Chuyện đau lòng như thế đã từng xảy ra cho tôi khi thấy các bạn mình lần lượt đào thoát được,còn mình tù lên tù xuống thuyền chìm,người chết,cũng không qua được ...Côn Đảo!Và không phải mình tôi nghĩ rằng không còn con đường nào khác ngoài việc ra đi!Đi được như bạn ta như TMĐ cũng đã đau lòng khi người anh ruột TMT cũng vì chuyện ra đi,đã trả giá bằng mạng sống của cả gia đình!

Rồi những khó khăn,thất bại trong cuộc sống,những tủi nhục của kẻ sa cơ thất thế,những phũ phàng trong giao tiếp xã hội,những đối xử bất nhẫn lạnh lùng trong thân thuộc đều làm ta không ít phen đau lòng!

Nhưng với thời gian,mọi chuyện cũng nguôi ngoai,bây giờ đến lúc về già,công danh,tài lộc đều là vô nghĩa trước những vấn đề khác,vấn đề của tâm linh,hay vô thường,vô vọng của cuộc sống,những khắc khoải của kiếp người .Và những chuyện đau lòng ngày xưa rõ ràng chỉ còn là những chuyện nhỏ,dù rằng nó đã từng là chuyện đau lòng!

Mà nói vậy cũng không hẳn vậy!Chúng ta chưa phải là "người cõi trên",còn thất tình ,nhục dục,thì chuyện đau lòng vẫn có thể xảy ra,và chúng ta lại phải đau khổ vì nó dù biết chắc chắn rằng tới một lúc nào đó,nó sẽ trở thành chuyện nhỏ! (lúc nào đó chưa hẳn là lúc lên đồi Golgotha)

Lê Ngọc Phượng

06/3/2012