Tới tuổi hai mươi mốt, thấy mình có vẻ chững chạc hơn trước, tôi bèn “thành đô giã biệt” quay về xứ Vãng - Vĩnh Long, đọc trại thành Vãng Long để tránh phạm húy tên tộc Vĩnh Thụy của cựu hoàng Bảo Ðại - tìm vợ cho cha mẹ yên lòng, vững bụng mần ăn. Lúc còn học trung học, tôi ưa rà rà trước cửa nhà Nguyệt Minh và thường bắt gặp nàng tựa cửa chải tóc, vu vơ ngó trời xanh bao la. Ðẹp thùy mị, đẹp như tranh. “Suối tóc buông lơ xõa má hồng”, tôi gồng mình đề thơ vậy đó để ca ngợi người thiếu nữ bên song cửa. Ðôi khi thấy nàng tha thướt đi ngang nhà, tôi mỉm cười đón gió và cũng được nàng mỉm cười trả lễ, kín đáo gật đầu chào. Tình trong như đã, mặt ngoài còn e? Chưa kịp trổ ngón ruột “quì dưới chân hoàng hậu dâng trái tim” (bài học thuộc lòng từ tài tử Errol Flint) thì con gà nuốt dây thung Kiệt, em tôi, đã xề vô Nguyệt Ánh, em nàng. Còn chêm tôi cứng họng luôn: “Hai anh em cua hai chị em, coi sao đặng đại ca? Kỳ chết!”. Tôi đành rút lui, hút gió hổng kêu. Trớ trêu thay, một lần nữa, tên tôi lại xuất hiện không phải chỗ, trên thiệp cưới của Nguyệt Minh! Lộn sòng... xót xa!