"Yêu Em, Hà-nội" và Hoàng Anh Tuấn

Bài : Việt Hải

Thơ & Audio : Kim Anh sưu tầm


Tôi đọc tài liệu sự lãng mạn của nhà thơ Boris Pasternak, ông làm thơ và viết văn, ông có ngừời tình Olga Ivinskaya, vốn là cô thư ký của ông. Trong tình yêu đó ông đưa người tình này vào tác phẩm lừng danh Dr. Zhivago qua hình ảnh người tình Lara. Người đọc đều thấy ông Pasternak yêu Olga như Dr. Zhivago yêu Lara. Rồi cùng ngày hôm nay tôi đọc thơ của người thi sĩ lãng mạn Việt Nam Hoàng Anh Tuấn . So với Boris Pasternak, Hoàng Anh Tuấn cũng vậy thôi, Hoàng Anh Tuấn làm thơ, Hoàng Anh Tuấn viết văn, và... Hoàng Anh Tuấn cũng có người tình. Đó là em Hà Nội, một địa danh, một chốn xưa với ngàn năm văn vật. Tôi hiểu ông trong văn chương vì chính Hoàng Anh Tuấn đã ru mộng mình về người tình muôn thuở qua những áng thơ mượt mà bất hủ, đó là người em Hà Nội trong tâm tưởng. Ông yêu Hà Nội như người tình, ông nhân cách hóa Hà Nội như người tình. Bởi vì Hà Nội là Em và Em là Hà Nội. Nào, ta hãy nghe Hoàng Anh Tuấn thì thầm trong bài "Yêu em, Hà Nội":

"Hà-nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc

Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm

Giã từ em -mười bảy tuổi- một lần

Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá..."

Hoàng Anh Tuấn sinh ngày 7-5-1932 tại Hà-nội. Hà Nội đến với Hoàng Anh Tuấn qua nhiều kỷ niệm của thuở thơ ấu như hình ảnh khôn nguôi, em Hà Nội ve vãn những ý nghĩ từ ban sơ trong văn thơ của Hoàng Anh Tuấn, em Hà Nội cho Hoàng Anh Tuấn chất xúc tác dâng tràn nguồn rung cảm, em Hà Nội cho Hoàng Anh Tuấn sự ấp ủ dấu yêu qua nhiều bài thơ mà tôi xem trong tập thơ "Yêu Em, Hà Nội". Dù theo dòng đời ông đã xa em Hà Nội để sang Paris rồi vào Sài Gòn, Hoàng Anh Tuấn mang em Hà Nội bằng con tim nặng trĩu thương yêu qua nhũng dòng thơ đầy nhung nhớ:

"Hà-nội yêu, mối tình đầu khờ khạo

Em nhận thư, anh ngây ngất tủi mừng

Khi về nhà, cười nụ với cầu thang

Một tuần lễ, vui như ngày thi đỗ"

Em Hà Nội cho Hoàng Anh Tuấn mùa hò hẹn, mùa gặp gỡ yêu thương, bao sầu vấn vương dáng liễu xưa:

"Hà-nội yêu, liễu hẹn hò nắng mới

Hẹn hò em anh bối rối chim khuyên

Nào có bao giờ anh được thơm em

Nên dáng liễu còn u sầu vạn thuở"

Đoạn cuối của tình yêu em Hà Nội hay lời thầm nhủ ở đoạn sau cuối bài thơ "Yêu Em, Hà Nội" được làm chủ đề của thi tập tôi đang xem:

"Hà-nội yêu, vẫn y nguyên tưởng nhớ

Nên nghìn năm vẫn ngỡ mới hôm qua

Bóng hoàng lan, sân gạch mát sau nhà

Còn vương vấn trong những bài thơ cũ"

Trong bài "Yên Lặng Ban Mai", Hoàng Anh Tuấn đi về dĩ vãng xa xưa tìm Hà Nội có phố Sinh Từ, có gió mùa Thu, có hương cốm mùa Thu, qua tiếng rao hàng ngọt ngào của ngày xưa:

"Tôi kiếm hồn tôi xưa Hà Nội

Thuở còn trong vắt gió vào Thu

Thoảng nghe ngọt tiếng cô hàng cốm

Chênh vênh đâu cuối phố Sinh Từ"

Hoàng Anh Tuấn nghe tiếng chim hót ngoài hiên cửa sổ mà tưởng chừng như nghe em Hà Nội len lén vào tâm hồn trong sự tĩnh lặng nhớ nhung:

"Tôi xưa Hà Nội ngừng tay viết

Nửa trang giấy nhạt chữ chưa về

Tiếng hát vành khuyên ngoài cửa sổ

Len vào tôi của lặng thinh nghe"

Hoàng Anh Tuấn diễn tả em Hà Nội của ông qua 36 phố phường, mà nơi đó có phố hàng Ngang, hàng Gai, hàng Than, hàng Giấy, hàng Bạc, hàng Buồm, hàng Guốc, hàng Bông, hàng Đào, hàng Đường... những nỗi ru điệu nhớ bao ngọt ngào, bao nồng nàn, bao đắm say trong nỗi lòng rung động chợt hiện về bao ký ức xưa có chợ Hôm, có chợ Đồng Xuân, có Viễn Đông Bác Cổ, có đường Cổ Ngư, có phố Sinh Từ, và có Sông Tô Lịch trong "Bài Thơ Hà Nội". Hãy nghe tiếp tiếng thơ Hoàng Anh Tuấn về em Hà Nội:

"Em Hà Nội hàng Ðường trong giọng nói

Ðể hàng Bông êm ái lót cơn mơ

Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa

Anh nắn nót một trường thi lãng mạn

Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ Trạm

...

Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư

Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ

Thơ giàu có như thương về hàng Bạc

Hàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất

Ý hàng Ðào chín mọng trái môi chia

Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê

Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội"

Phải nói là thơ của Hoàng Anh Tuấn quá lãng mạn, quá tình tứ qua bốn dòng cuối, em Hà Nội cho tình yêu nồng nàn trong ngây ngất, Hoàng Anh Tuấn mường tượng em Hà Nội chín đỏ bờ môi, em Hà Nội rực lửa trong nỗi quấn quít để thoáng ái ân hiện về. Thảo nào nhà văn Nguyễn Thạch Kiên trong một dịp tôi gọi điện thoại thăm ông, rồi tôi đề cập về nhà thơ Hoàng Anh Tuấn làm thơ nhớ Hà Nội, nhà văn Nguyễn Thạch Kiên đắc ý khi đưa ra nhận xét là Hoàng Anh Tuấn là nhà thơ của sự lãng mạn, mang con tim thổn thức trong thi ca về Hà Nội.


Bài thơ Hà Nội

Em Hà Nội hàng Đường trong giọng nói

Để hàng Bông êm ái lót cơn mơ

Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa

Anh nắn nót một trường thi lãng mạn

Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ Trạm

Hàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai

Theo gót chân em từng bước hàng Hài

Yêu hàng Lược chải mềm hương mái tóc

Thương dĩ vãng chiều Cổ Ngư trốn học

Hồn ngây ngô theo điệp khúc hàng Đàn

Hàng Guốc trưa hè gõ nhịp bình an

Khi hàng Nón quay nghiêng che mắt thỏ

Anh lúng túng cả Đồng Xuân xấu hổ

Gió mơn man hàng Quạt, áo đong đưa

Đây hàng Khay anh đưa tặng bài thơ

Em hốt hoảng chợ Hôm vừa tắt nắng

Thơ bay lạc, hồn anh là hàng Trống

Nghe hàng Gai cùng mũi nhọn buồn đau

Ôi hàng Ngang tội nghiệp mối tình đầu

Anh hờn giận mơ hàng Buồm lãng tử

Em Hà Nội dáng Sinh Từ thục nữ

Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư

Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ

Thơ giàu có như thương về hàng Bạc

Hàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất

Ý hàng Đào chín mọng trái môi chia

Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê

Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội.

Audio : * Em Hà-Nội (Phạm Nguyên Anh & Hoàng Anh Tuấn) - Như Mai


Yêu em, Hà Nội

Thơ Hoàng Anh Tuấn

Hà Nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc

Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm

Giã từ em - mười bảy tuổi - một lần

Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá

Hà Nội yêu, áo lụa ngà óng ả

Thoáng khăn san nũng nịu với heo may

Năm ngón tay nhón một trái ô mai

Chiếc răng khểnh xinh nụ cười cam thảo

Hà Nội yêu, mối tình đầu khờ khạo

Em nhận thư, anh ngây ngất tủi mừng

Khi về nhà, cười nụ với cầu thang

Một tuần lễ, vui như ngày thi đỗ

Hà Nội yêu, cốm Vòng đơm gió nhỏ

Nên mùa Thu kín đáo khép tà mây

Ván giải gianh, có một lúc bàn tay

Vơ nắm sỏi với lòng anh hồi hộp

Hà Nội yêu, đẹp Trưng Vương mái tóc

Chiếc kẹp nghiêng, ba lá nép vào nhung

Miếng sấu xanh đừng chua quá ghê răng

Em hóm hỉnh, chiếc mũi xinh chun lại

Hà Nội yêu, liễu hẹn hò nắng mới

Hẹn hò em anh bối rối chim khuyên

Nào có bao giờ anh được hôn em

Nên dáng liễu còn u sầu vạn thuở

Hà Nội yêu, xin cầm tay lần nữa

- Một lần thôi cho vừa đủ hai lần -

Thèm ngày xưa hạnh phúc rất thiên thần

Anh chết lặng trong tình yêu thác đổ.

Hà Nội yêu, vẫn y nguyên tưởng nhớ

Nên nghìn năm vẫn ngỡ mới hôm qua

Bóng hoàng lan, sân gạch mát sau nhà

Còn vương vấn trong những bài thơ cũ

Hà Nội yêu, xin về từ thống khổ

Dây kẽm gai dù xé rách bờ vai

Bóng ngục tù dù ngầu đục mắt nai

Anh xin đón vào đôi tay khô héo.

Thật vậy, thi ca Hoàng Anh Tuấn vượt bao không gian có em Hà Nội bay sang Paris nhung nhớ, về Sài Gòn mộng mơ, vẫn em Hà Nội trong tâm tư thi nhân của tâm thức nồng nàn, của hồn thơ lãng mạn. Các bằng hữu của tôi từ các không gian khác nhau đã nói về Hoàng Anh Tuấn và thơ của ông như sau:

* Hồng Vũ Lan Nhi, Orange county:

"Tôi yêu thơ Hoàng Anh Tuấn trong nét dịu dàng, nét dấu yêu khi anh diễn tả thơ anh, đơn cử ví dụ:

"Tiếng nguyệt cầm đong từng quạnh quẽ

Chuyển từ lưu thủy đến hành vân

Mắt người thơ quá giang lần đó

Không biết bao giờ thôi nhớ nhung

Nhớ nhung tay ngọc thêu mộng ngọc

Như liễu trang đài đắm giọt sương

Có giọt sương nào theo gió Bắc

Thổi niềm ưu ái tới Nam phương?

Nam phương đưa tiễn người nhan sắc

Ði vào dĩ vãng một mùa Xuân

Gởi cánh thư này về cố quốc

Y nguyên tâm sự của Huyền trân

(Bến Xuân Tiễn Biệt)" "

* Vũ Hoài Mỹ, Little Saigon:

"Hoàng Anh Tuấn là nhà thơ của thơ bóng bẩy và nhẹ nhàng qua bao vần thơ mà chúng ta tìm thấy trong kho tàng thơ của ông, hãy nghe:

"Khung cửa sổ mở ra trời mai sớm

Mát trong veo hương cốm đã Thu về

...

Có một nàng công chúa sắp đi ngang

Trên tà áo còn nguyên màu cổ tích

Xin trở lại thuở ngày xưa tinh nghịch

Cầm tay nhau lần đó để xa nhau

Ðể ước ao khi thương nhớ nghẹn ngào

Ðược cầm lại bàn tay em công chúa

(Công Chúa Tháng Chín)" "

* Hoàng Đạm Thủy, Seattle:

"Thơ Hoàng Anh Tuấn biểu tượng cho hồn thơ quá lãng mạn, tâm tư về trong yêu dấu của kỷ niệm ngày xưa rất đằm thắm, rất ngọt ngào:

"Ngọn gió nào êm ái

Xin về tà áo em

Ngọn gió nào dịu hiền

Cho áo em mềm mại

Cho mềm mại áo em

Ngọn gió nào dễ thương

Tà áo em khép lại

Ủ hồn anh cô đơn

Em ngàn năm thơ dại

Tình ngàn năm khói sương

(Viết Lên Tà Áo Em)" "

* Nguyễn Thụy Vi, Paris:

"Tôi thích đọc thơ Hoàng Anh Tuấn vì tính chất tình cảm nhẹ nhàng che dấu qua những ví von, những dẫn dụ trong thơ của ông:

"Hãy thử nhìn anh bằng đôi mắt thỏ

Hãy Mỵ Khương hãy rất Mỵ Khương yêu

Hãy thử nhìn anh bỡ ngỡ thật nhiều

Rất kinh ngạc thấy ngày xưa chưa chết

Anh thoáng hững hờ về rừng khuynh diệp

Tới Ðường Hoa tìm nối tiếp hẹn hò

Cánh tay anh dù nặng tháng ngày qua

Vẫn rào rạt thắt vai em tròn mộng

(Mỵ Khương Tháng Sáu)" "

* Hoàng Thy, San Diego:

Nhạc sĩ Hoàng Thy cũng có thơ và nhạc về Hà Nội, anh rung cảm thơ về "Em Hà Nội" của Hoàng Anh Tuấn, nào ta hãy nghe thơ Hà Nội của Hoàng Thy khi xét Hoàng Thy và Hà Nội:

"Anh thấy mây Thu vẫn lững lờ

Quyện vào mắt biếc nét ngây thơ

Trơi trong làn tóc mùi hoa sữa

Ngây ngất hồ Gươm đứng thẫn thờ

Anh thấy mưa phùn lây lất bay

Chiều thu Hà Nội dáng hao gầy

Xin em cứ để mưa rơi rớt

Trên dáng trang đài ngây ngất say

(Hà Nội Cuối Thu, Hoàng Thy)

Ngoài ra nhạc Hoàng Thy cũng chia sẻ sự đồng cảm nhận về em Hà Nội của Hoàng Anh Tuấn:

"Hà Nội bây giờ còn trong nỗi nhớ

Những chiều se lạnh bên phố chờ ai

Cơn mưa phùn rơi không ngại ướt áo

Từng cội me già nhẹ tiếng lao sao

Mái đình rêu phong muôn đời cổ kính

Con đường gạch đỏ ngai bước chân ai

Mặt nước hồ Gươm miệt mài soi bóng

Những cuộc tình làm gợn sóng lung linh

Từ dạo Thu về phố bỗng hoang vu

Héo hắt hồ Gươm khi gió Thu về

Hàng me chết lặng khi Thu chợt đến

Tàn tạ hao gầy vào độ Thu sang"

(Mùa Thu Hà Nội, Hoàng Thy)

Tôi nêu thơ Hoàng Thy về Hà Nội để thấy rằng sự đồng cảm của anh với thơ em Hà Nội của thi nhân Hoàng Anh Tuấn, cả hai ấp ủ người yêu trong văn thơ là em Hà Nội. Hà Nội của mộng mơ, Hà Nội của nhớ thương.

Hoàng Thy viết:

"Tôi biết thơ Hoàng Anh Tuấn khi còn ở bên nhà. Anh sống với Hà Nội, yêu Hà Nội và mơ về Hà Nội trong thi văn của anh. Tôi lớn lên trong gia đình vốn gần gủi với âm hưởng và nhiều kỷ niệm với Hà Nội, tôi cảm thấy sự đồng cảm với Hoàng Anh Tuấn, ví dụ Hà Nội về trong giấc mơ xưa, Hà Nội khi mùa thu về:

"Những dặm nhớ vẫn đo dài cách biệt

Thăm thẳm xa hun hút bóng thời gian

Ôi mùa Thu trời Hà nội mưa đan

Vương ánh mắt những thờ ơ khép cửa

Khi yêu dấu long lanh trên nhánh cỏ

Niềm đong đưa trong vắt giọt rưng rưng

Ta hẹn em bằng âu yếm nói thầm

Những gắn bó chẳng bao giờ nới lỏng

Cho mềm xanh xõa tóc gội heo may

Những làn môi cốm mới lúc đầu ngày

Thơm hờ nhẹ lên phớt nhung gò má

...

Khi chợt nghe văng vẳng tiếng rao quà

Những ngu ngơ một thuở ấu thời xa

Lại bụ bẫm trong vành nôi quá khứ

Khi chợt nghe tiếng ru hời ngọt sữa

Hồn mở ra cùng đồng lúa xôn xao

Nắm xôi bùi đơm vàng đổ hoa cau

Lại bé bỏng thả con diều cao ngất

Những dặm nhớ chỉ còn xa gang tấc

Nên lòng ta ngơ ngẩn phải lòng em"

(Hà Nội, Mùa Thu và Em) "

* Hà Phương Hoài, Chicago:

Hà Phương Hoài là người say mê thi ca, anh thường bàn bạc về văn thơ, tôi có dịp tiếp xúc với anh. Anh gởi tôi email về thơ Hoàng Anh Tuấn như sau:

"Hoàng Anh Tuấn là khuôn mặt lớn, có nhiều áng thơ mượt mà, chứa chan của kỷ niệm về những khung trời đã qua tại Hà Nội. Tôi tìm thấy thơ Hoàng Anh Tuấn trang trọng cho một Hà Nội dấu yêu. Thơ anh bàng bạc những địa danh, những con đường, những góc phố, những dấu mốc của thời gian cũ về những cảm nghĩ mà anh muốn giới thiệu hay đem chúng ta về Hà Nội của anh như trong bài "Yêu Em, Hà-nội":

"Hà nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc

Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm

Giã từ em mười bảy tuổi một lần

Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá

Hà nội yêu, cốm Vòng đơm gió nhỏ

Nên mùa Thu kín đáo khép tà mây

Ván giải gianh, có một lúc bàn tay

Vơ nắm sỏi với lòng anh hồi hộp"

Hà Nội có mùa Thu hương cốm, có những quả sấu xanh mang vị chua của thủa thiếu thời mà chúng ta thấy trong thơ của anh.

"Hà nội yêu, đẹp Trưng Vương mái tóc

Chiếc kẹp nghiêng, ba lá nép vào nhung

Miếng sấu xanh đừng chua quá ghê răng

Em hóm hỉnh, chiếc mũi xinh chun lại.

***

Hà nội yêu, xin cầm tay lần nữa

một lần thôi cho vừa đủ hai lần

thèm ngày xưa hạnh phúc rất thiên thần

anh chết lặng trong tình yêu công chúa"

Tiếng rao hàng ở Hà Nội ngày xưa trên những con đường thơm hương tỏa của loài hoa sữa:

"Khi chợt nghe văng vẳng tiếng rao quà

Những ngu ngơ một thuở ấu thời xa

Lại bụ bẫm trong vành nôi quá khứ

Khi chợt nghe tiếng ru hời ngọt sữa"

Tôi nghe tiếng thơ Hoàng Anh Tuấn ru tôi về một Hà Nội trong tâm tưởng của anh và của tôi. Cám ơn thơ của Hoàng Anh Tuấn."

* Phạm Văn Vĩnh, Paris:

Anh Phạm Văn Vĩnh định cư tại Paris đã lâu, anh yêu văn thơ, anh nghiên cứu thơ văn anh thường bàn bạc với tôi về nhiều tác giả trong đó có thi ca của Hoàng Anh Tuấn. Sau đây là bài viết của anh:

"Tôi biết đến nhà thơ Hoàng Anh Tuấn vì một tình cờ. Cách nay đã mấy mươi năm, khi còn đang học ở bậc trung học, nghe ca sĩ Thái Thanh hát bài "Mưa Sài Gòn, Mưa Hà Nội". Hay quá. Nhạc hay và lời cũng haỵ Phải nói lời và nhạc quấn quýt lấy nhau. Lúc đầu tôi chỉ biết tác giả của bài hát này là nhạc sĩ Phạm Đình Chương. Tháng ngày trôi đi như một sự bình thường và tôi cũng quên luôn bài hát ấy. Nhưng một hôm, bài hát lại trở về văng vẳng bên tai tôi:

"... Thương màu áo ngà

Thương mắt kiêu sa

Hiền ngoan thiết tha

Thơ ngây đôi má nhung hường

Hà Thành trước kia thường, thường về cùng lối đường

Khi mưa ướt, lạnh mình ướt

Chung nón dìu bước thơm phố phường..."

Lần này thì khác hẳn lần trước. Ngay sau khi nghe xong bài hát, như có một mãnh lực vô hình nào đưa đẩy, tôi dắt bộ chiếc xe đạp cũ kỹ vào trong chợ, đến ngay quầy bán sách báo, dụng cụ văn phòng, hỏi mua bản nhạc lá "Mưa Sài Gòn, Mưa Hà Nội". Bấy giờ tôi mới biết người viết lời mang tên Hoàng Anh Tuấn. Phải thành thực mà nói, hồi nhỏ tôi chỉ chú trọng đến âm hưởng của các bản nhạc, còn lời tôi không chú ý lắm. Nhiều khi hát thuộc lòng, không hiểu và không cần hiểu bài hát nói gì. Thi phú thời thơ ấu của tôi vỏn vẹn với các bài học thuộc lòng và thi ca trong chương trình ở học đường. Cái tên Hoàng Anh Tuấn cũng đi vào quên lãng. Về sau tôi lại biết đến tên ông không phải vì thơ mà vì ông là đạo diễn cho phim trường ở Việt Nam.

Mãi về sau, vài người bạn gởi cho tôi đọc đôi ba bài thơ của ông đạo diễn này. Lúc ấy tôi mới nghĩ một cách tự nhiên rằng ngoài việc làm phim, ông cũng làm thơ và thơ của ông rất hay. Tôi thích nhất những câu thơ viết theo thể lục bát, mỗi chữ được tác giả nắn nót thật xúc tích. Tôi nghĩ nhiều khi viết những dòng thơ này, ông đã ngồi lỳ cả buổi tô đậm những chữ thơ đã được viết trên giấy trắng rồi cuối cùng vò nhầu tờ giấy, vất đi, viết lại cho hợp ý mình hơn. Xin đọc qua vài đoạn !

Chuyện tình thôi thế phù du

Mà sao em vẫn thiên thu muộn phiền.

Chân trời tím ngắt vắng em

Tím bờ môi để đêm đêm hững hờ

Hẹn em về chốn chân như

Lạc loài đốt mấy tờ thư soi đường

Ừ thì gối mộng sầu thương

Có gì vĩnh cửu, miên trường đâu em?

(Về Chân Trời Tím)

Nước xuôi buồn lả mái chèo

Hai hàng mi gọi đìu hiu xuống ngày

Nhớ gần buộc gót chân mây

Ngẩn ngơ vạt áo chiều dài khẽ canh

Buồn theo mộng nhỏ đi quanh

Hàng trăm lối mộng độc hành về khơi

Tóc thôi lưu bước sông dài

Thuyền xưa chót lạc ra ngoài mắt xưa

Tuy còn nguyên điệu chèo thơ

Khoang tình đã lặn cơn mưa gối đầu

(Nhớ Xuống)

Ngoài thể lục bát, thơ của ông còn viết theo thể tự đo, lời vẫn hay, ý vẫn đẹp, vẫn với cung cách nắn nót từng chữ để tìm ra nguyên câu, nguyên bài:

Trong bóng tối buồn như màu tóc rụng

Của điệu nhạc tắt đèn

Lần đầu tiên tôi thở

bằng hơi em

lần đầu tiên tôi ngã mình trên những vì sao đã chết

(Điệu Nhạc Tắt Đèn)

Kể từ đó thơ ta đầy châu báu

Vì hồn ta chứa đựng cả hồn em

Ta cắn môi cho đứt đoạn ưu phiền

Em cũng nhướng nét mày cong mềm mại

(Ước Hẹn Mùa Xuân)

Quê ông ở Hà Nội. Có lẽ chính vì thế mà khi ông đặt bút viết về Hà Nội, bài thơ nào cũng chứa chan tình cảm, rạo rực, lãng mạn và chân thật:

Hà-nội yêu, liễu hẹn hò nắng mới

Hẹn hò em anh bối rối chim khuyên

Nào có bao giờ anh được hôn em

Nên dáng liễu còn u sầu vạn thuở

(Em Về Hà Nội)

Em Hà Nội hàng Đường trong giọng nói

Để hàng Bông êm ái lót cơn mơ

Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa

Anh nắn nót một trường thi lãng mạn

Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ Trạm

Hàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai

Theo gót chân em từng bước hàng Hài

Yêu hàng Lược chải mềm hương mái tóc

(Bài Thơ Hà Nội)"

* Nguyễn Đăng Tuấn, Florida:

Nhạc sĩ Nguyễn Đăng Tuấn vốn say mê thi phú, anh gửi tôi những cảm nghĩ của anh về Hoàng Anh Tuấn như sau:

"Hoàng Anh Tuấn, làm thơ và phóng đi, như trẻ thơ xếp giấy làm thuyền, lênh đênh bến cỏ bờ mê. Cả đời, thơ thất tán trong các tạp chí. Tưởng rằng, rồi cũng sẽ xuôi bao ngã giòng đời không về lại. Thế mà, nhờ sự ưu ái của người con gái, nhà văn Thu Thuyền, chúng ta hôm nay có được tập thơ đầu tay của người làm thơ hằng nửa thế kỷ: "Yêu Em, Hà Nội".

"Hà-nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc

Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm

Giã từ em -mười bảy tuổi- một lần

Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá

Hà-nội yêu, áo lụa ngà óng ả

Thoáng khăn san nũng nịu với heo may

Hai ngón tay nhón một trái ô mai

Chiếc răng khểnh xinh nụ cười cam thảo"

Hoàng Anh Tuấn, bay nhảy trong của cõi thơ người, mượt mà, óng ánh. Có bài thơ đã thành ca khúc "Mưa Sài Gòn, Mưa Hà Nội". Vẫn là Hoàng Anh Tuấn, của "Nhớ thương ngày qua", của "Năm cửa ô" đã mịt mùng và mãi yêu, Hà Nội.

"Mưa hoàng hôn

Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn

Thoảng hương tóc em ngày qua

Ôi người em Hồ Gươm về

nương chiều tà

Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hoà

Thương màu áo ngà

Thương mắt kiêu sa

Hiền ngoan thiết tha"

Lóng lánh, trời Âu. Thiết tha, trời Mỹ. Hoài niệm, trời Nam. Hoàng Anh Tuấn, nhà thơ cũng những giòng thơ riêng, thôi thúc, trong nhịp điệu hiền hòa. Đã tặng cùng với trần gian, chút gì yêu qúy, như ngàn năm văn vật vẫn còn nơi đất xưa. Hà Nội, mãi còn thương, mãi hoài yêu. Cả đời cho thi phú, cả đời yêu em. Yêu Em, Hà Nội của ông"

* Hà Huyền Chi, Washington:

Nhà thơ Hà Huyền Chi vốn là bằng hữu với Hoàng Anh Tuấn, tôi nhờ anh cho tôi một đoạn bình thơ, anh ghi cho tôi thêm một đoạn bình người. Trong phone anh HHC kể từ khi hai anh gặp lại nhau hồi gần đây, gió Mỹ ần cần làm HAT phát tướng. HHC là bằng hữu thân tình với Mai Thảo, Tô Thùy Yên, Duyên Anh, Thanh Nam, Văn Quang, Nguyễn Đạt Thịnh, Nguyễn Đình Toàn và Hoàng Anh Tuấn, HHC vốn là nhà thơ vui tính, đượm nét thi ca của phái tinh nghịch, của thơ bóng bẩy, thỉnh thoảng là lời đùa của tình thân về bình tướng, nhưng lại sắc nét khi anh ghi nhận trong đoạn "Gửi Chút Hương Lòng Theo Gió" về nhà thơ HAT:

"Hoàng Anh Tuấn (HAT) làm giám đốc đài phát Thanh Đà Lạt một thời. Làm vài cuốn phim vui chơi. Làm thơ như rượu nói. Gã buông thả với nếp đời. Ở một chừng mực, vô chừng. Thơ đề trên vạt áo người. Thơ liệng máy bay ngất ngưởng. Dầu anh quý thơ vô chừng, vô lượng. Mỗi dòng thơ thành hình, như chắt lọc từ đáy tim mình. Nghiêm túc.

Tháng 7-04 gặp HAT, béo tròn trùng trục. Khác xa Thơ. Đấu ốm nhom. Không thuốc làm mây. Không rượu thay cơm. Hàm răng giả cười trong ly nước lọc. Con bé Thu Thuyền muốn khóc. Gom thơ cha chờ được phép in. Gã đạo diễn phim Xa Lộ Không Đèn, vẫn lắc. Có làm gì dăm kỷ niệm toan ném vào quên. Dù là "Em Yêu, Hà Nội", hay Hà Nội trong em. Con đường cụt, cuối chiều đời, lữ thứ.

Hoàng Anh Tuấn sống trọn tình với chữ nghĩa. Như Mai Thảo, Thanh Nam,... Thi tập cuối đời như chiếc lá muộn màng. Gửi chút hương lòng theo gió. hahuyenchi"

Đến đây tôi xin tạm chấm dứt bài viết về nhà thơ Hoàng Anh Tuấn như nhận xét tình thân từ nhà thơ Hà Huyền Chi về HAT của sự thủy chung cho chữ nghĩa, hay HAT như nhà thơ cả đời cho thi phú như nhạc sĩ Nguyễn Đăng Tuấn nhận xét. Để bây giờ chúng ta có được chiếc lá muộn màng "Yêu Em, Hà Nội".

***

Như đã trình bày, nhà văn lão thành Nguyễn Thạch Kiên, nhà thơ Hà Huyền Chi, nhạc sĩ Nguyễn Đăng Tuấn và nhà bình văn học Phạm Văn Vĩnh Paris cho những nhận xét tô thêm đậm nét về thơ và HAT, đặc biệt cho thơ em Hà Nội; Và cũng như các bằng hữu khác của tôi đã góp tiếng nói, chia sẻ những cảm nhận, những ý tưởng riêng của họ về những bài thơ mà nhà văn Thu Thuyền tổng hợp lại in tặng cho thân phụ của cô là thi sĩ Hoàng Anh Tuấn. Tất cả bạn bè văn thi hữu xin cầu chúc Thu Thuyền gặt hái nhiều thành công cho thân phụ cô nhân ngày ra mắt thi tập "Yêu Em, Hà Nội" vào ngày 26 tháng 12, 2004 tại Little Saigon.

Việt Hải, Los Angeles

Mưa Sài Gòn, mưa Hà Nội

Hoàng Anh Tuấn

Mưa hoàng hôn

Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn

Thoảng hương tóc em ngày qua

Ôi người em Hồ Gươm về nương chiều tà

Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hoà

Thương màu áo ngà

Thương mắt kiêu sa

Hiền ngoan thiết tha

Thơ ngây đôi má nhung hường

Hà thành trước kia thường thường

Về cùng lối đường

Khi mưa buốt, lạnh mình ướt

Chung nón dìu bước

Thơm phố phường

Mưa ngày nay

Như lệ khóc phần đất quê hương tù đày

Em ngoài ấy còn nhớ hẹn xưa miệt mài

Giăng mắc heo may

Sầu rơi ướt vai

Hồn quê tê tái

Mưa mùa Thu

Năm cửa ô sầu hắt hiu trong ngục tù

Tủi thân nhớ bao ngày qua

Mưa ngùi thương nhòa trên giòng sông Hồng hà

Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hòa

Đau lòng Tháp Rùa

Thê Húc bơ vơ

Thành đô xác xơ

Cô liêu trong nỗi u hoài

Lòng người sống lạc loài

Thê lương mềm vai gầy

Bao oan trái

Dâng tê tái

Cho kiếp người héo mòn tháng ngày

Mưa còn rơi,

Ta còn ước rồi nắng yêu thương về đời

Vang trời tiếng cười

Ấm niềm tin hồn người

Mây trắng vui tươi

Tình quê ngút khơi

Tự do phơi phới

Audio :

* Mưa Sài-Gòn, Mưa Hà-Nội (Thơ Hoàng Anh Tuấn - Nhạc Phạm Đình Chương) - Hương Lan & Ái Vân



Trở lại Trang Chính